Tô Tú Song khoanh tay trước ngực, đứng trước mặt cô quan sát từ trên xuống dưới: “Chậc chậc, hai năm không gặp, không ngờ cậu xinh hơn nhiều đấy”
“Thon thả như cậu thì đừng cười nhạo tớ nữa” Bạch Tĩnh ra vẻ hờn dỗi, tức giận trừng cô.
Tô Tú Song nhếch môi: “Cậu vừa trắng vừa cao, đúng là trời đất không tha.”
“Cậu xinh đẹp thế này, coi chừng thiên lôi đánh xuống” Bạch Tĩnh không chịu thua.
Tô Tú Song không nhịn được hắng giọng mấy tiếng: “Tớ cạn lời rồi, còn cậu?”
“Cũng thế”
Hai người nhìn nhau rồi cười phá lên.
Tô Tú Song ngồi xuống đối diện cô, cầm ly nước lên: “Nào, cụng ly vì tình bạn giả dối của chúng ta!”
“Cụng ly!” Bạch Tĩnh chớp mắt phối hợp.
Đã lâu không gặp, hai người có rất nhiều lời để nói, hàn huyên suốt một tiếng mà cũng không khô miệng, ngược lại càng thêm hào hứng. Tâm trạng phiền muộn của Tô Tú Song cũng được thoải mái hơn nhiều.
“Chẳng phải cậu thích café đen ở quán này nhất à? Sao hôm nay lại đổi tính uống sữa bò vậy?” Bạch Tĩnh nhìn cô, cảm thấy cô rất khác thường.
“Tớ cảm thấy không khỏe, gần đây không thể uống café”
Nghe vậy, Bạch Tĩnh quan tâm hỏi: “Không khỏe hả? Không khỏe chỗ nào?”
“Bị cảm, bị lạnh, nhiễm trùng amidan” Tô Tú Song nói dối, bởi vì chột dạ nên khuôn mặt đỏ ửng, tim đập thình thịch.
“Năm nay cậu xui thật đấy. Hôm sau đi chùa xin lá bùa đuổi vận rủi đi”
Tô Tú Song gật đầu, sau đó bóng gió hỏi thử: “Gần đây cậu có để ý tới tin nóng trong nước không?”
“Tớ có rảnh đâu mà xem? Ngày nào cũng thi cử, thi hết môn này tới môn khác, vừa về nước đã đi tìm cậu rồi đấy”
“Quả là real-love! Mấy ngày nữa tớ có chuyện muốn nói với cậu đây” Tô Tú Song nghĩ kỹ, chuyện cô đã kết hôn với Hoắc Dung Thành, bất kể giấu ai thì cũng không nên giấu Bạch Tĩnh.
Bạch Tĩnh không hỏi nhiều mà chỉ gật đầu.
Uống café xong, Tô Tú Song nói muốn mua chiếc xe, Bạch Tĩnh dù sao cũng rảnh rỗi nên đi theo cô. Thấy từng dãy xe điện mới tinh, Bạch Tĩnh không nhịn được hắng giọng: “Cậu muốn mua xe điện chứ không phải là ô tô hả?”
“Cậu ảo tưởng thế” Tô Tú Song trợn trắng mắt, ngang nhiên nói: “Tớ vừa nghèo vừa lái xe tệ thế này thì không mua nổi ô tô, lại càng không dám lái ra đường.”
“Chị gái cậu có tiền mà, mở cả công ty thế này, chẳng lẽ lại không cho cậu tiền mua xe hơi?”
“Tớ đã tốt nghiệp đại học rồi, cũng nên độc lập tài chính, sao có thể tiếp tục xin tiền chị ấy”
Nhất là sau khi bị cô ta gài bẫy đưa lên giường Hoắc Dung Thành, cô lại càng không muốn.
Cuối cùng, hai người chọn một chiếc xe điện màu trắng có thể chạy đường dài tốt nhất, thanh toán 24 triệu. Nhìn hơn 1 triệu còn thừa trong thẻ, Tô Tú Song cảm thấy vô cùng phiền muộn, mình nghèo quá đi.