“Theo thông tin, cậu ấm tập đoàn Mộ Thị Mộ Tư Đồng đã bị cảnh sát bắt giữ vì bị nghi ngờ có dính líu đến hành vi cố ý giết người vào bảy giờ tối nay, chứng cứ vô cùng xác thực…
Người nam dẫn Chương trình cầm tài liệu, đọc những tin tức mới nhất vừa thu thập được.
Mộ Hải Hưng cau mày lại.
Hoắc Dung Thành đúng thật là một con sói hoang tàn ác, ra tay nhanh nhẹn, chỉ cần đã cắn được con mồi là sẽ không chịu nhả ra.
Bây giờ truyên thông đã đưa tin, người người nhà nhà đều biết, nếu như ông ra tay vào lúc này thì không còn gì có thể nghi ngờ, sự chú ý của tất cả mọi người đều sẽ dồn vào ông.
“Anh cả, chuyện này, tôi không thể giúp được rồi”
Chỉ tay vào điện thoại, Mộ Hải Hưng nói: “Dư luận xôn xao, người người đều đã biết, làm sao có thể ra tay đây? Bây giờ điều mà em có thể làm chỉ là cho người vào đặc biệt chăm sóc cuộc sống của Tư Đồng ở trong đó, những việc khác, tôi không thể làm gì hơn”
Nghe thế, hai mắt của Mộ An Bảo trâm mặc nhìn ông chằm chằm: “Cậu muốn để anh cả cậu phải quỳ gối xuống cầu xin cậu sao?”
“Anh cả, tình hình trước mắt vô cùng căng thẳng, bây giờ, người dân của toàn thành phố đều đang nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Tư Đồng, tôi mà ra tay vào lúc này thì không chỉ không giúp được thằng bé, ngược lại còn bị kéo xuống nước cùng, anh có hiểu không?”
Sắc mặt của Mộ Hải Hưng vô cùng nghiêm túc, giọng điệu thành khẩn nói.
Vị trí càng cao thì lại càng có nhiều nguy hiểm rình rập.
Có không ít người đang muốn tìm cách để đẩy ông xuống nước, đang sầu não buồn rầu vì không tìm được điểm yếu của ông, thời khắc này, sao ông dám hành động thiếu suy nghĩ được chứ.
“Anh cả, anh phải nghĩ thoáng một chút, tội danh cố ý giết người chỉ có thể bị xử tội tử hình, tù chung thân hoặc là phán quyết ngồi tu trên mười năm, tình tiết tương đối nhẹ nhàng thì sẽ xử từ ba đến mười năm, người kia vẫn chưa bị tông chết, thuộc dạng tình tiết tương đối nhẹ, nhiều nhất thì cũng sẽ bị phán tù chung thân, đợi đến khi sóng gió qua đi, tôi sẽ lộ diện, đến lúc đó ngồi tù vô thời hạn biến thành có thời hạn, thời hạn giảm dần giảm dần, không mất quá nhiều thời gian, rất nhanh sẽ được thả rồi.
Đây là biện pháp duy nhất mà Mộ Hưng có thể nghĩ ra được ở thời điểm hiện tại.
“Tôi không đợi được dù chỉ là một giây, chân của thằng bé còn đang bị thương, Hoắc Dung Thành tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó đâu, chỉ sợ còn chưa đợi được đến ngày đón nó ra thì nó đã chết ở trong tù rồi”
Mộ Hải Hưng an ủi nói: “Anh đừng quá lo, tôi sẽ cho người để mắt cẩn thận”
“Cậu có thể để mắt đến nó được hai mươi tư tiếng, nhìn không chớp mắt sao? Thủ đoạn và bản lĩnh của Hoắc Dung Thành, cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng được đâu”
Lòng Mộ An Bảo như bị lửa đốt, nghe không vào bất cứ lời khuyên và an ủi nào của người khác.
Cuối cùng, Mộ Hải Hưng cũng không còn chút kiên nhẫn nào nữa, có chút giận dữ: “Vậy anh muốn tôi phải làm gì?
Thay đổi xét xử của tòa án, kéo nó ra ngoài, sau đó tôi sẽ phải tiếp nhận điều tra của tổ chức phía trên sao?”
“Cậu lăn lộn trong giới chính trị nhiều năm như thế, bây giờ quyền cao chức trọng, lẽ nào lời nói không có chút trọng lượng nào sao?”
Dù sao thì chức vị của ông ấy cũng không thấp, đến này có thể ngang bằng với nhà họ Hoắc.
“Có cần tôi nhường vị trí này lại cho anh ngồi thử không?”