Lúc này, cảnh sát cũng vừa đi vào, còng tay Mộ Tư Đồng vào rồi dẫn anh ta ra ngoài.
Mộ Tư Đồng vẫn sống chết không biết hối cải như cũ: “Hoắc Dung Thành, chỉ cần tôi vẫn còn một hơi thở cuối cùng, thì anh và người đàn bà của hay phải cẩn thận một chút, cẩn thận tôi giết chết các người!”
“Vô cùng chờ mong.”
Hoắc Dung Thành khẽ cong khóe môi, đáy mắt chỉ có sự vô tình.
Nghe thế, người cảnh sát đang áp giải Mộ Tư Đồng dừng chân lại.
Chân dài khế động, thân hình cao lớn của người đàn ông bước gần lên phía trước.
Vừa ngẩng đầu, ánh mắt của Mộ Tư Đồng đã nhìn thấy sự lạnh lẽo âm trầm trong đôi con người sâu hút của Hoắc Dung Thành.
Anh cao cao tại thượng, lúc này vẫn cao ngạo nhìn anh ta chằm chằm, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lùng tàn nhẫn, vẻ mặt cao thâm khó dò, khóe miệng cong lên, cười như không cười.
Trái tim anh ta bất giác run rẩy!
Một giây sau, ngón tay thon dài của người đàn ông nhấc con dao gọt trái cây lên, đầu mày hơi nhướng cao, con dao trực tiếp găm thẳng vào da thịt của Mộ Tư Đồng.
Động tác nhanh, hiểm, chuẩn xác!
“AI”
Mộ Tư Đồng ngẩng cổ lên, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu ứa ra đầy trán, gân xanh nổi lên.
Đôi chân mềm nhữn, anh ta không thể khống chế được cơ thể nữa mà ngã nhào ra đất, chân phải đã nhuộm đầy máu tươi.
Trương Tuyết Dung sao có thể chứng kiến nổi cảnh tượng như thế, trước mắt bà ta tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Lần đầu tiên Tô Tú Song phải chứng kiến cảnh máu me như thế này, cổ họng như bị ai đó bóp nghẹn, hai tay gắt gao nắm chặt lại.
Lưng của Mộ Đan Nhan lui về đụng phải bức tường phía sau, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được cơ thể của mình.
Thủ đô truyền tai nhau rằng, cậu hai của nhà họ Hoặc khát máu vô tình.
Lúc trước cô ta chưa từng được tận mắt nhìn thấy. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hiện tại, chứng kiến hiện trường hãi hùng trước mắt, thật sự là đã có chút sợ hãi rồi.
Giày da sáng bóng của Hoắc Dung Thành dẫm lên bụng nhỏ của anh ta hay tay ôm ngực, từ trên cao liếc nhìn Mộ Tư Đồng bằng nửa con mắt: “ Bóp chết cậu còn đơn giản hơn so với bóp chết một kiến nữa, muốn đấu với tôi, thứ rác rưởi như cậu xứng sao?”
Dưới đắt, Mộ Tư Đồng đau đến mức không ngừng lăn lộn, hai tay ôm lấy phần đùi phải đã bị con dao găm trúng, không nói nổi dù chỉ một câu.
“Cậu đoán xem, cậu có thể sẽ chết ở trong tù chứ?”
Nhìn bộ dáng đau đớn không gì tả xuể của anh tam Hoắc Dung Thành khẽ nâng khóe môi lên, nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng.
Mộ Tư Đồng ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt đỏ tươi sắp nhỏ máu.
Mặt không chút biểu cảm nào, anh quét mắt qua Mộ Tư Đồng đang nằm trên mặt đất, lãnh đạm dặn dò mấy người cảnh sát: “Nhớ kỹ, chăm sóc nhiều hơn cho cậu Đồng một chút”