Trong lòng Mộ Tư Đồng thầm dâng lên một tia hoảng loạn, nhưng trên mặt lại vẫn cố ý giả bộ bình tĩnh như cũ: “Anh cũng thật biết cách dựng chuyện quá đấy, nhưng mà đáng tiếc, bổn công tử không thừa nhận tội danh mà các người gán cho tôi đâu.”
Kế hoạch lần này, anh ta đã làm vô cùng thận trọng và bí mật.
“Cậu có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, tôi nên xử lý cậu như thế nào…” Hoắc Dung Thành lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta.
Sắc mặt của Mộ An Bảo vô cùng khó nhìn, trên trán túa ra một tâng mồ hôi lạnh.
“Giết rồi đem xác cho chó ăn, hay là mang lên núi cho sói ăn, hoặc là trực tiếp giết chết luôn nhỉ?”
Môi mỏng của Hoặc Dung Thành khẽ động, âm thanh trầm thấp ở cuống họng khế phát ra.
Giọng điệu của anh vô cùng nhẹ nhàng, dường như chỉ đang lạnh nhạt nói chuyện thời tiết hôm nay như thế nào mà thôi.
“Dung Thành, đây có thể chỉ là hiểu lầm thôi, mấy ngày gần đây, chú vẫn luôn nhốt nó ở trong nhà, đến cả công ty cũng không cho nó đi, chắc chắn việc đó không phải là do nó làm” Mộ An Bảo không dám tin, vẫn còn đang tìm những lời biện minh.
“Không đi ra ngoài cũng không có nghĩa là sẽ không có tâm tư gì đen tối, dẫn người phụ nữ của tôi đến đây là bởi vì muốn giải quyết anh ta, chứ không phải là để nghe những lời biện bạch vô bổ, có hiểu không?”
Hoắc Dung Thành dần mất đi tính kiên nhẫn, đầu lông mày cau lại, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ không chút nhẫn nại nào.
Người phụ nữ của tôi… Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trái tim của Tô Tú Song bất giác đập nhanh hơn một nhịp, đồ vô sỉ, ai là người phụ nữ của anh chứ!
Một câu này đã trực tiếp lấy đi một nửa mạng sống của Mộ An Bảo!
“Dung Thành, cháu điều tra cẩn thận lại đi, biết đâu đã có sai sót ở chỗ nào đó rồi” Mộ An Bảo còn chưa chết tâm, thử mở miệng nói: “Thằng bé không thù không oán gì với mợ hai, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như thế đâu”
“Ông Bảo, chứng cứ sẽ không nói dối „ đâu” Cố Hàn đi lên phía trước, mở miệng nói.
Hoắc Dung Thành trực tiếp bỏ qua Mộ An Bảo, xem ông ta như không khí, ôm lấy Tô Tú Song đặt cô ngồi lên đùi anh: “Muốn xử lý cậu ta như thế nào, em nói đi, tôi sẽ ra tay.”
Ánh mắt của tất cả những người đang có mặt trong căn phòng lập tức đặt lên người của Tô Tú Song.
Mộ An Bảo và Trương Tuyết Dung hoảng hốt, sợ hãi, phát run.
Mà Mộ Đan Nhan lại nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt chứa đựng sự hâm mộ, ghen ghét, cùng với hận thù!
Nhìn thấy động tác thân mật không thể tả của hai người ngay trước mặt, cô ta chỉ muốn xông đến kéo Tô Tú Song ra cào rách mặt cô, phanh thây thành trăm mảnh!
Không ngờ là Hoắc Dung Thành lại yêu thương cô đến mức khiến người ta phát run như thế.
“Hoắc Dung Thành, anh hung hăng đắc ý như thế ở trước mặt tôi để làm cái gì, muốn tôi chết sao? Ha ha, anh cứ đến đây, anh tưởng rằng tôi sẽ sợ anh sao?”
Mộ Tư Đồng cười lạnh.
Anh không nhìn thấy ánh mắt đang dán chặt lên người anh của Mộ Đan Nhan, ánh mắt đó không hề rời khỏi anh dù chỉ một giây.