Mấy chuyện xấu xa của cô từ lúc nhỏ đều đã bị bà nội kể tuốt tuồn tuột ra hết cho thiên hạ nghe.
“Bé Song đó mà, tính tình không được tốt lắm, không biết cách nói chuyện, cũng không biết cách dỗ dành người khác vui, là một con bé đầu đất điển hình, miệng cũng không ngọt, chịu uất ức gì là thích một mình chịu đựng, ăn mềm không ăn cứng, Dung Thành à, cháu là chồng của nó, hãy bao dung rộng lượng với nó một chút nhé.”
Còn chưa yên tâm, Tô Ái Lan bèn dặn dò.
Không ngờ là, con bé ngốc nghếch năm nào mặt còn dính đầy bùn đất mới đó một cái chớp mắt thôi đã lớn như thế này rồi, đã kết hôn, lập gia đình rồi.
Nhưng mà chỉ vừa nghĩ như thế thôi là bà liền cảm thấy có chút bi thương, bà đã già rôi, mà nhóc con cũng đã lớn.
“Được ạ” Khuôn mặt của Hoắc Dung Thành trầm lắng, ánh mắt mập mờ.
“Còn nữa, nếu con bé mà dám nhõng nhẽo đủ điều thì cháu cứ mách với bà, bà sẽ thay trời hành đa͙σ giúp cháu.”
Hoắc Dung Thành cong môi: “Vâng”
“Bà nội, sao bà lại đứng về phe người ngoài thế, còn giúp người ta bắt nạt cháu gái mình?” Tô Tú Song hầm hừ cau mày nói.
“Người ngoài? Trong phòng này có ai là người ngoài đâu chứ? Cháu là cháu gái của bà, Dung Thành là cháu trai của bà, Diệc Phong cũng thế, đều là những người thân trong nhà cả” Tô Ái Lan giả bộ tức giận nói: “Bây giờ đã kết hôn với người ta rồi, còn không mau học cách thu liễm lại tính tình xấu xa của bản thân đi, đừng có suốt ngày động một cái là giận dỗi nữa, Dung Thành là người kề cạnh bên gối cháu, cũng là người thân thiết nhất trong quãng đời còn lại của con, phải học cách chung sống hòa “Bà nội, sao bà lại đứng về phe người ngoài thế, còn giúp người ta bắt nạt cháu gái mình?” Tô Tú Song hầm hừ cau mày nói.
“Người ngoài? Trong phòng này có ai là người ngoài đâu chứ? Cháu là cháu gái của bà, Dung Thành là cháu trai của bà, Diệc Phong cũng thế, đều là những người thân trong nhà cả” Tô Ái Lan giả bộ tức giận nói: “Bây giờ đã kết hôn với người ta rồi, còn không mau học cách thu liễm lại tính tình xấu xa của bản thân đi, đừng có suốt ngày động một cái là giận dỗi nữa, Dung Thành là người kề cạnh bên gối cháu, cũng là người thân thiết nhất trong quãng đời còn lại của con, phải học cách chung sống hòa thuận với thằng bé, có biết chưa?”
Tô Tú Song không đáp lời.
Thấy thế, Tô Ái Lan bất giác cũng nói to lên: “Đang hỏi cháu đấy, cái miệng đi đâu rồi?”
“Nghe thấy rồi ạ” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô vô cùng cam chịu kéo dài giọng về cuối câu.
Đợi đến khi Tô Ái Lan đã chìm vào giấc ngủ, một đám ba người liền rời khỏi phòng bệnh.
“Chuyện là… Đột nhiên em nhớ ra một chuyện… Vẫn chưa có ai cho ŧıểυ Bạch ăn hết, em đi trước đây nhé”
Lời vừa dứt thì dưới chân của Hoắc Diệc Phong như được bôi dầu diesel hạng nặng lướt qua họ như một cơn gió.
Tô Tú Song đang ngồi trên xe lăn không thể làm gì hơn: “…”
Lúc này, Cố Hàn đi đến đứng sau lưng hai người: “Cậu hai, đã bắt được người rồi”
“ Ừ”
Hoắc Dung Thành trả lời lại, thâm trâm đảo về phía cô.
Lười nói mấy lời vô bổ, Hoắc Dung Thành cúi thấp người xuống, ôm ngang người của cô lên.