Hoắc Diệc Phong nhún nhún vai, đối với anh ta mà nói thì việc này như đi ra ngoài ăn một bữa mà thôi!
Nghĩ đến đây, anh ta liền gọi điện cho quản gia Trương, ngắn gọn dặn dò: “Quản gia Trương, chú đến phòng thay quần áo của anh hai tôi trộm hai bộ đồ đến đây cho tôi đi”
“Hả?” Quản gia Trương sửng sốt.
“Hả cái gì mà hả! Áo đen, quần đen, còn có áo vest đen nữa, chỉ cần cái gì mà đen thùi lùi là được rồi, trộm cho tôi nguyên cả một cây đen đến đây, đúng rồi, còn có cả giày da nữa chứ”
Ở đầu dây bên kia điện thoại, quản gia Trương vẫn mở loa ngoài.
Ông ấy khẽ ho nhẹ hai tiếng, lắp bắp nói: “Cậu… cậu tư, cậu đang muốn làm chuyện gì thế?”
“Đóng giả làm anh hai tôi một chút”
“Cậu tư à, cậu đừng đùa nữa, cái gì mà đóng giả thành cậu hai chứ?”
“Bà nội của cái người phụ nữ ngốc nghếch không chịu nổi kia muốn gặp mặt chồng của cô ta, cô ta nhờ tôi giúp, có lẽ là cô ta cảm thấy tôi đẹp trai hơn, dễ khiến cho người ta yêu thích hơn, quan trọng hơn nữa là, tôi trẻ trung hơn anh hai đó ấy mà”
Hoắc Diệc Phong ngậm kẹo trong miệng, trong lòng lâng lâng sung sướиɠ: “Hành động cẩn thận gọn gàng vào đấy, đừng để cho anh hai tôi phát hiện, chú đã nghe rõ chưa?”
“Nghe… Nghe… Nghe rõ rồi ạ”
“Sáng sớm ngày mai, mười giờ đúng thì mang đến bệnh viện cho tôi”
Cúp điện thoại, quản gia Trương lau lau chấm chấm mồ hôi lạnh đang túa ra đầy đầu.
Ông ấy lặng lẽ nhìn về phía Hoắc Dung Thành đang ngồi ở trước bàn ăn bày ra khuôn mặt lạnh lùng, từ đầu đến cuối đều toát ra một luồng khí lạnh, khiến cho người ta khó mà nhìn thấu được anh đang nghĩ gì.
Ngày hôm sau.
Chín giờ sáng.
Quản gia Trương đã làm tận lực hết khả năng và trách nhiệm của mình, đưa bộ đồ mình trộm từ trong phòng ra, áo đen quần đen, tất trắng, giày da.
Hoắc Diệc Phong rất hài lòng, nhẹ nhàng võ vai quản gia Trương: “Làm hay lắm chú ơi, đến quần áo của anh hai tôi mà chú cũng dám trộm, rất có thiên phú hành nghề trộm cướp đó nha”
Quản gia Trương: “…”
Thay quần áo xong, cố gắng kìm nén cơn đau lan tỏa từ phía bàn tọa, Hoắc Diệc Phong đỡ lấy cái mông, cố gắng tạo một cái dáng xinh đẹp: “Sao nào, có đẹp trai không hả?”
“Đẹp trai thì có đẹp trai nhưng mà thiếu chút chững chạc trưởng thành”
Tô Tú Song đè lấy khóe môi đang run rẩy kịch liệt bởi bộ dáng lố lăng của con người trước mắt, ánh mắt lướt qua đánh giá cẩn thận một phen: “Không thì vuốt tóc mái lên một chút thử xem nhé?”
Hoắc Diệc Phong vuốt vuốt tóc mái của mình, vuốt hai ba cái đã hất được hết tất cả những sợi tóc lòa xòa trước trán ra phía sau đầu.
Sau khi để lộ ra cái trán sáng bóng, tức khắc hơi thở thanh xuân ấm áp như ánh mặt trời trên người anh ta đã giảm đi không ít, nhìn vào thì có vẻ vừa thành thục lại vừa tuấn mỹ.
Sau khi hai người thảo luận qua lại thêm một hồi nữa thì cuối cùng cũng hài lòng, đi ra cửa.
Trước cửa phòng.
“Hụ..”
Tô Tú Song thở ra một ngụm khí, đáy lòng còn có chút căng thẳng.