Nghe nói là ông Gia ra lệnh, Tô Tú Song hoàn toàn từ bỏ ý định đồi phòng.
Cảnh tượng vừa xảy ra ở phòng khách vẫn còn rõ mồn một trước mắt, cô không muốn chọc giận ông cụ nữa đâu.
Phòng rất lớn, mặc dù không xa xỉ như phòng của Hoắc Dung Thành, nhưng được cái lịch sự sáng sủa. Tô Tú Song đứng trước cửa sổ sát đất, hồ nhân tạo khổng lồ đập vào mắt, mặt hồ xanh biếc gợn sóng, ngay cả tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa vang dội đầy tiết tấu vang lên. Tô Tú Song đóng rương hành lý, đi tới mở cửa. Bên ngoài là Hoắc Lăng Tùng.
Tô Tú Song mỉm cười: “Em còn tưởng là quản gia cơ đấy”
“Căn phòng này có được không?”
Hoắc Lăng Tùng mỉm cười hỏi.
“Còn được, rất đẹp. Bác sĩ Tùng có muốn vào xem không?”
“Không cần” Hoắc Lăng Tùng mở túi nilon trong tay, chỉ vào mấy hộp thuốc bên trong, chậm rãi nói: “Thuốc hạ sốt, cồn iod, thuốc mỡ chữa lành vết thương…
“Khoan đã” Tô Tú Song ngắt lời anh: “Bác sĩ Tùng, em không bị bệnh, không cần mấy loại thuốc đó.”
“Anh biết. Thuốc này là để em đưa cho anh hai.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Tú Song kinh ngạc nhìn anh: “Tại sao lại bảo em đưa cho anh ta?”
“Quan hệ giữa hai người quá cứng, cần vun đắp chút tình cảm”
“Không cần” Tô Tú Song trực tiếp từ chối: “Bọn em chỉ là kết hôn hiệp ước thôi, vừa hết thời hạn hai năm sẽ phủi mông rời đi, anh ta đi đường anh ta, em đi đường em, không can thiệp vào chuyện của nhau, anh ta không cần thực hiện trách nhiệm của người chồng, em cũng không cần thực hiện nghĩa vụ của người vợ, vun đắp tình cảm chỉ là làm điều thừa”
Hoắc Lăng Tùng liếc nhìn thấy cửa phòng đẳng sau hơi mở ra, có thể thấp thoáng thấy bóng người màu tím đứng sau cửa. Hoắc Lăng Tùng giả vờ như không nghe thấy lời nói của Tô Tú Song, nhét chiếc túi vào tay cô: “Anh hai không thích chờ người khác, em mau đưa cho anh ấy đi, không thì chắc chắn anh ấy sẽ nổi giận. Anh còn hai cuộc phẫu thuật, phải đến bệnh viện ngay bây giờ.”
Nói xong, anh lập tức muốn rời đi. Tô Tú Song luống cuống níu áo anh, cắn môi nói: “Bác sĩ Tùng, hay là anh đi đi”
“Đừng sợ, anh ấy sẽ không ăn thịt người đâu. Anh đi trước đây” Hoắc Lăng Tùng nở nụ cười dịu dàng, rút góc áo ra khỏi tay cô, sau đó nhanh chóng rời đi.
Tô Tú Song nhìn chằm chằm túi thuốc trong tay, trong lòng tràn đầy bực bội. Cô chỉ muốn làm người ngoài cuộc, im lặng vượt qua hai năm ở nhà họ Hoắc này mà thôi. Cô không muốn trêu vào Hoắc Dung Thành, cũng không muốn trêu vào ông cụ sớm nắng chiều mưa kia, càng không muốn vun đắp tình cảm gì gì đó. Bác sĩ Tùng làm vậy chẳng khác nào đẩy cô vào hố lửa.
“Hầy..” Cô khó chịu thở dài, đành phải bất đắc dĩ xách túi thuốc đi đến phòng của Hoắc Dung Thành.
Thân hình cao lớn của Hoắc Dung Thành ngồi khoanh chân trên giường, nửa cởi áo ngủ, cả phần lưng lõa lồ trong không khí. Làn da màu rám nắng gợi cảm, chẳng qua trên lưng tràn đầy vết roi làm phá hủy cảnh đẹp ấy, máu chảy dính đầy lưng, trông vô cùng đáng sợ.
Thật hung ác, đối xử với cháu trai mình mà cũng ra tay nặng đến thế.
“Ừm..” Tô Tú Song ngập ngừng nhìn bóng lưng Hoắc Dung Thành: “Bác sĩ Tùng kêu tôi đưa thuốc cho anh. Tôi để trên bàn nhé”
Hoắc Dung Thành quay lại, đưa mắt nhìn cô. Tô Tú Song cứng đờ, cảm thấy cả chân tóc cũng đang run rẩy.