Lúc đi qua phòng khách, quản gia Trương và đầu bếp đều trơ mắt nhìn, người đàn ông tôn quý và tao nhã, vừa ăn dưa chuột vừa đi lên lầu.
Quản gia Trương ngây ngẩn cả người.
Mà vị đầu bếp còn bị chịu đả kích lớn hơn, hai chân như nhữn ra, chẳng lẽ, tài nghệ của ông ta đã tụt lùi xuống đến cái tình trạng này rồi sao, ngay cả hai quả dưa chuột cũng hơn đồ mà ông ta nấu?
“Quản gia Trương, tôi muốn từ chức.”
Sau khi lấy lại tinh thân, ông ta khẽ lau mặt.
“A, vì cái gì?”
“Hôm nay là lần thứ 250 cậu hai nói đồ ăn của tôi nấu ra khó ăn, hiện tại tôi rất hoài nghi về năng lực của bản thân, có lẽ, tôi không còn thích hợp để tiếp tục làm đầu bếp nữa, mà tôi nên đổi nghề”
Quản gia Trương trừng lớn ánh mắt: “Ông chính là thầy Lâm đó, làm sao lại có thể tự nghi ngờ năng lực của bản thân như vậy chứ? Chỉ có người nhu nhược mới có thể dễ dàng buông bỏ, ông nên là một người càng gặp khó càng vươn lên chứ, nâng cao năng lực của bản thân, chinh phục dạ dày của cậu hai!”
Yên lặng, từ tận đáy lòng, quản gia Trương cảm thấy đau lòng.
Đầu bếp giống như con gà bị chọc tiết vậy, lại tiến vào phòng bếp, bắt đầu dốc sức nghiên cứu nâng cao tay nghề.
Thấy thế, quản gia Trương không khỏi nhẹ nhàng thở ra, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Hai ba năm nay, đầu bếp cũng đã đổi bốn năm mươi người rồi.
Chỉ có vị đầu bếp này của hiện tại, dễ lừa dối, có thể chịu được những đả kích và áp lực!
Bệnh viện.
Cả đêm, Tô Tú Song cũng chưa thể nào ngủ ngon được, Hoắc Diệc Phong đầu tiên là rêи ɾỉ như sói rên quỷ khóc, sau đó lại là thở phì phò.
Hoắc Lăng Tùng đến kiểm tra phòng.
“Vết thương trên trán của em cũng khá nghiêm trọng, trong khoảng thời gian này, không được ởđi lại, chỉ có thể tĩnh dưỡng” Anh ta kiểm tra miệng vết thương, ôn nhu nói.
“Vâng.
“Bữa sáng muốn ăn cái gì, anh xuống dưới mua cho em?”
Lời nói vừa dứt, Hoắc Lăng Tùng lại nghĩ tới miệng vết thương của cô: “Quên đi, để anh tự mình lựa mua vậy, em còn có vết thương, chỉ có thể ăn nhẹ”
“Anh ba, anh giúp em mua chút đồ ăn đi, em cũng đói bụng.”
Trở mình một cái, Hoắc Diệc Phong chỉ dám nhấc mông ở trên sô pha.
Khi nói chuyện, bỗng truyền đến một tiếng chuông di động.
Tô Tú Song cúi đầu, là Tô Ái Lan gọi tới: “Bà nội.”
“Tú Song à, gần đây cháu thế nào rồi, sao không thấy tới bệnh viện vậy?”
Thanh âm của Tô Ái Lan có chút suy yếu, nghe rất vô lực.
“Nhớ cháu rồi sao? Khoảng thời gian này cháu có chút bận, chờ cháu bận xong, cháu sẽ tới bệnh viện thăm bà.”