Lúc này, Hoắc Lăng Tùng cũng đã đi vào phòng bệnh, ánh mắt đảo qua hai người trong phòng, ôn nhu nói: “Diệc Phong, đừng nháo, cô ấy vừa mới làm xong phẫu thuật, cần tĩnh dưỡng, không thể để cảm xúc bị kích động, dám trêu giận cô ấy, anh cũng sẽ không buông tha cho em đâu.
“Cô ấy còn còn cần tĩnh dưỡng? Anh ba, ngươi không biết, cô ấy giỏi lắm ý, anh hai bị cô ấy mắng cho phải bỏ đi rồi”
Ánh mắt Hoắc Lăng Tùng khẽ nheo, bắt lấy từ chốt từ trong đó: ‘Mắng?”
“Vâng! Anh hai đem người lái xe gây ra tai nạn đến đến, muốn thay cô ấy báo thù, cô ấy lại không cho, còn mắng anh hai khiến anh ấy bỏ đi rồi”
“Chỉ là một vụ tai nạn xe bình thường mà thôi, vì báo thù cho tôi, mà phải dùng đến địa vị của anh ấy, định chặt mất cánh tay phải của người ta, như vậy còn chưa đủ tàn bạo sao?”
Nói đến chuyện này, cảm xúc của Tô Tú Song lại kích động.
“Được rồi, hít sâu, thở ra, hô hấp”
Hoắc Lăn Tùng hai tay ấn lên bả vai của cô: “Quả thật, anh cũng không đồng ý anh hai làm như vậy, làm vậy cũng quá ngang ngược hống hách, với không nói đa͙σ lý nữa.
“Nhưng mà.
Lời nói của anh dừng một chút, lại tiếp tục nói: ” Tính tình của anh ấy là như vậy, từ nhỏ cũng đã như vậy rồi, vô cùng dung túng và bao che, tuy rằng em không thấy đồng tình, nhưng đây chính là cách anh ấy dùng để giải quyết vấn đề, muốn biểu đạt sự quan tâm và coi trọng của anh ấy với em mà thôi.”
Quan tâm, coi trọng?
Tô Tú Song khẽ nhíu mày, nâng ánh mắt, nhìn anh ta.
“Em được anh hai đưa đến bệnh viện cứu chữa, quần áo bên ngoài của anh ấy đều là máu, là anh kêu anh ấy đi thay quần áo, anh ấy cũng không muốn, vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, chờ em làm xong phẫu thuật, anh ấy mới đi thay quần áo”
Hoắc Lăng Tùng nhẹ giọng giải thích.
Nghe vậy, Tô Tú Song khẽ cắn nhẹ môi dưới.
Từ đáy lòng cô thấy cảm động, trong lòng lại xuất hiện gợn sóng, nhưng không khỏi càng thêm cảm thấy bế tắc.
“Anh ấy muốn chặt tay của người ta là không đúng, nhưng em có thể giảng đa͙σ lý với anh ấy, thuyết phục anh ấy, nhưng không thể mắng anh ấy, tính tình anh ấy trời sinh đã tự đại, kiêu căng, đúng không?”
“Bá đa͙σ, lãnh huyết, ngông cuồng tự đại, rõ ràng là không thể nào giảng đa͙σ lý với anh ta được!”
Tô Tú Song khẽ nghẹn lại, buôn bực nói.
“Ừm, thì là anh hai có lỗi, không để ý tới anh ấy, không tức giận, tĩnh dưỡng cho thật tốt.” Hoắc Lăng Tùng nhẹ nhàng cười.
Đèn tắt đi, cả căn phòng rơi vào một màu đen yên tĩnh.
Trán của Tô Tú Song rât đau, tâm tình lại phiên muộn, trằn trọc, ngủ không yên.
Mà trên sô pha, mông của Hoắc Diệc Phong bị đánh đến giờ vẫn đau, mỗi lần trở mình một chút, đều sẽ kêu ai u một tiếng, không ngừng kêu ai u ai u.
“Cậu có phiên không vậy!”
Tô Tú Song buồn bực lại cáu kỉnh, quay về phía sô pha rống lên một câu.