Chỉ cân nhẹ nhàng động một chút thôi, gân cốt trên cánh tay của ông ta sẽ bọ đứt, cả cánh tay phải cũng sẽ trở thành tàn phế.
“Đợi đãi”
Trên giường bệnh, Tô Tú Song vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng.
Hoắc Dung Thành vẫn tiếp tục duy trì tư thế như lúc đầu, hai mắt nhìn về phía người nằm trên giường bệnh.
“Trận tai nạn xe này, anh không hề muốn nó xảy ra, tôi cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra, chuyện này chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.” Lúc này Tô Tú Song mới nhìn về phía Hoắc Dung Thành: “Nếu ông ta đã xin lỗi, cũng đồng ý gánh vác hết chi phí chữa trị, vậy thì hãy cho qua đi.”
Ai cũng không muốn để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không phải sao?
“Không có khả năng đó đâu!”
Khuôn mặt Hoắc Dung Thành thâm trầm, ngữ khí mạnh mẽ lạnh lùng, không có chút kiên nhẫn nào cả.
“Hoắc Dung Thành, ông ấy đã đến độ tuổi này rồi, khẳng định là trụ cột trong nhà, trên còn có người già, dưới còn có trẻ nhỏ, ăn phế bỏ tay phải của người ta như vậy, vậy sau này người ta phải sống như thế nào?” Tô Tú Song muốn thử thuyết phục anh.
“Đó là chuyện của ông ta, có quan hệ gì với tôi chứ?”
Thiếu chút nữa thì đã đâm chết người của anh, anh cảm thấy không thoải mái, nhất định phải có người phải trả giá cho chuyện này.
“Anh có thể nói đa͙σ lý chút được không?”
Tô Tú Song khế chạm vào cái trán quấn đầy băng của mình: ” Ông ta cũng không phải là giết người phóng hỏa, chỉ là đụng phải tôi một chút mà thôi, người ta cũng không phải gây ra chuyện rồi chạy mất, ông ta cũng đã tới tận đây xin lỗi rồi, anh lại đi chặt một cánh tay của người ta, như vậy được coi là gì?”
Hoắc Dung Thành nói: “Tôi vui”
“Anh vui? Chỉ vì hai chữ đây nhẹ nhàng đó, anh liền chặt đứt đường sống của người khác? Anh có thể đừng độc tài, quân phiệt, tàn bạo, khát máu như vậy nữa có được không?”
Nói đến là kích động, cảm xúc của Tô Tú Song cũng trở nên quyết liệt hơn, lông ngực phập phồng.
“Anh là cậu hai nhà họ Hoắc, có tiền, có địa vị, chỉ với cái danh phận này, là anh có thể tùy ý đòi cánh tay của người khác sao? Cậu hai nhà họ Hoắc là danh xưng, cũng tràn đầy lực uy hiếp, nhưng cũng càng làm tôi cảm thấy ghê tởm!”
Giọng của cô khàn khàn, nói ra tất cả.
Ghê tởm quyền lực đẳng sau cái danh phận này!
Càng ghê tởm, trái tim càng lạnh lẽo, anh kiêu căng tự đại, khinh thường sinh mạng của người khác như rác rưởi!
Rõ ràng chỉ với một câu giải thích là đã có thể giải quyết xong chuyện này, nhưng lại nhất quyết muốn phế đi một cánh tay của người ta?
Nháy mắt, bầu không khí trong phòng liền rơi vào yên tĩnh.
Vài giây sau, ánh mắt của Hoắc Dung Thành dừng lại trên người cô, thật chăm chú nhìn chằm chằm cô: ‘Ghê tởm?”