Hoắc Dung Thành nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm.
“Thần kinh!”
Tô Tú Song nhíu mày, tức giận ném ra hai chữ, trực tiếp rời đi.
Về đến phòng mình, cô nhanh chóng vào phòng tắm, tắm rửa.
Trên người cô, đặc biệt là ở giữa hai chân, vừa ướt lại vừa nhớp nháp, cực kỳ không thoải mái, lại còn tản ra cái mùi vị kia.
Kỳ cọ ba bốn lần, cô mới chịu từ bỏ, nhưng rồi vào lúc chuẩn bị nằm xuống sô pha thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đứng ngoài cửa là Hoắc Diệc Phong.
Vừa nhìn thấy cô, Hoắc Diệc Phong liền than thở, vẻ mặt chất vấn: “Vừa rồi chị đi đâu vậy? Tôi gõ cửa liên tục cũng không có ai mở”
Tô Tú Song lương tâm căn rứt: “Ngủ sâu quá, không nghe thấy: “Chị đúng là một con heo, một con heo ngu ngốc, một con heo lớn ngu ngốc!”
Hoắc Diệc Phong chỉ vào trán cô mắng, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Người phụ nữ khác đã giương oai trên địa bàn của chị rồi kia kìa, chị lại còn có thể ngủ được”