“Bác sĩ Tùng!” Tô Tú Song xấu hổ kêu một tiếng, kinh ngạc nhìn anh: “Anh học cái xấu mất rồi, biết lừa người khác luôn”
Hoắc Lăng Tùng rót ly nước ấm, khẽ nhấp mấy ngụm rồi chớp mắt: “Lừa gạt mà còn cần phải học hả?”
Tô Tú Song ngẫm nghĩ, lại cảm thấy anh nói rất có lý.
“Sao em lại ngủ trên sofa phòng khách?” Anh liếc nhìn sofa, sau đó nhìn rương hành lý bên chân cô, lập tức hiểu ngay: “Anh hai đã về hả?”
“Vâng” Giọng Tô Tú Song nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Hoắc Lăng Tùng nhíu mày, hỏi tiếp: “Bị anh ấy đuổi ra khỏi phòng à?”
Tô Tú Song xấu hổ cắn môi, vén tóc ra sau tai.
“Chuyện bình thường. Anh ấy có tật thích sạch sẽ, không thích người khác vào phòng mình, ngay cả người nhà cũng rất bài xích.” Hoắc Lăng Tùng giải thích: “Em đừng bận tâm, chờ quản gia đến đây, anh sẽ kêu ông ấy thu xếp phòng khác cho em ở”
“Cảm ơn anh” Tô Tú Song thật lòng “Kìa, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay” Hoắc Lăng Tùng mỉm cười, nâng cằm về phía cầu thang.
Tô Tú Song nhìn theo tâm mắt của anh. Hoắc Dung Thành bước xuống lầu, anh ta mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu tím, tùy ý vén tóc mái trên trán. Có lẽ là vừa ngủ dậy nên trông anh ta có vẻ lười biếng, không lạnh lùng và thô bạo như thường ngày.
“Anh hai” Hoắc Lăng Tùng chào hỏi: “Đêm qua anh mới về hả?”
“Ừm..” Hoắc Dung Thành còn chưa ngủ đủ, cho nên anh ta đang khó chịu không muốn nói chuyện, chỉ lạnh mặt đi rót một ly café đen.
Lúc này, tiếng bước chân truyền đến, ông Gia bước vào phòng khách. Thấy Hoắc Dung Thành nhàn nhã uống café, ông lập tức thay đổi sắc mặt, tức giận nói: “Con còn dám về đây hả?”
“Nói to thế này thì ông vẫn còn khỏe mạnh lắm” Hoắc Dung Thành hừ nhẹ, nghiêng người tựa lưng trên sofa một cách lười biếng.
Vẻ mặt ông Gia lập tức trở nên hung ác, ném gậy chống, lạnh lùng nói: “Quản Avg”
gia, lấy gia pháp đến đây.
“Vâng, thưa ông chủ.”
Hoắc Lăng Tùng nhíu mày, lên tiếng ngăn cản: “Ông nội..”
“Đừng nói đỡ cho nó. Thể diện của nhà họ Hoắc bị nó bôi nhọ hết rồi” Ông Gia trực tiếp ngắt lời anh, tiện tay tiếp nhận roi da từ quản gia.
Hoắc Dung Thành lại bình tĩnh như người ngoài cuộc. Anh ta ném bật lửa lên bàn trà, con ngươi đen thâm thúy nhìn ông Gia: “Mười phát thôi. Mấy ngày nữa con có cuộc họp ở làng suối nước nóng, quá nhiều vết thương sẽ ảnh hưởng tới trạng thái.”
Nghe vậy, ông Gia thở gấp hơn: “Con còn dám mặc cả với ta hả?”
“Con nghe ông, đã làm giấy đăng ký kết hôn, còn tổ chức lễ cưới, chẳng khác nào được đăng chân lân đằng đầu”
Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhếch môi: “Con đã báo trước về lễ cưới này, cũng đã biểu lộ lập trường, chính ông không chịu suy nghĩ kỳ, chịu mười roi đã là hợp lý lắm rồi”