Tô Tú Song khế cong khóe miệng cười, đi tới bên bàn ăn, nhìn thấy chiếc bánh kem đặt chính giữa bàn.
Hơi nhíu mày, Hoắc Dung Thành cũng theo ánh mắt của cô mà nhìn sang, đôi mắt híp híp lại, một chút căng thẳng và mong đợi thoáng chốc hiện lên.
“Chiếc bánh này, trông cũng thật đặc biệt”
Tô Tú Song xem xét cẩn thận, rồi mới mở miệng nói.
Kem bên nhiều bên ít, trái cây trang trí cũng không chỉnh tê, có hơi lộn xộn.
Cuối cùng, cô còn cố ý phàn nàn: “Cửa hàng bánh ngọt nào làm ra cái bánh xấu xí như vậy, còn chưa đóng cửa hay sao?”
Chiếc bánh mà cậu hai nhà họ Hoắc làm, quả thực là xấu xí muốn chết!
Ngay lập tức, ánh mắt của Hoắc Dung Thành trở nên lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói: “Tôi làm đấy, không muốn ăn cũng phải ăn!”
Giọng điệu bá đa͙σ, lạnh lùng.
Loại chuyện thế này mà cũng ép buộc nữa à?
Tô Tú Song không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, thậm chí cô còn cười ra tiếng.
“Ném ra ngoài!”
Hoắc Dung Thành lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, sau đó, vẻ mặt gắt gỏng ra lệnh cho quản gia Trương!
Anh đúng là không nên mở lòng từ bi, làm cái bánh kem quỷ quái này làm cái gì chứ.
Quản gia Trương nhíu nhíu mày, thấy sắc mặt Hoắc Dung Thành càng ngày càng âm trầm, cũng không dám chậm trễ nữa, bước nhanh tới, định đem bánh đi.
“Đợi một chút.”
Tô Tú Song nhanh chóng bước tới: “Thật ra nhìn kỹ một chút, chiếc bánh này xấu thì xấu thật đấy, nhưng mà cũng đáng yêu.”
“Haha…” Hoắc Dung Thành cười lạnh hai tiếng, không vui nói: “Xấu xí đáng yêu?”
“Từ gân đây đang nổi, có nghĩa vừa xấu vừa dễ thương, càng nhìn càng dễ thương.”
Tô Tú Song lên tiếng giải thích, sau đó ngậm một miếng bánh vào miệng.
Ngọt ngào, rất thơm, cũng có một chút ý vị không nói nên lời.
Cô khẽ chớp mắt, hai mắt sáng lên như bóng đèn, chiếc bánh này, tuy bề ngoài trông chả ra làm sao nhưng hương vị lại thơm ngon lạ thường. Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Bị phản ứng của cô làm cho vui vẻ, tâm trạng của Hoắc Dung Thành cũng trở nên tốt lên, anh trâm mặc ngồi xuống, lười biếng dựa lưng vào ghế.
Nhìn thấy một trận bão táp đã trở nên bình tĩnh lại, quản gia Trương không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Đi lấy rượu vang đỏ đi”
Hoắc Dung Thành quét mắt nhìn quản gia Trương.
“Vâng, cậu hai” Quản gia Trương rời đi.
“Cảm ơn anh, bánh sinh nhật rất ngon” Tô Tú Song trịnh trọng cảm ơn.
“Không chê xấu hả?” Hoắc Dung Thành lạnh lùng liếc nhìn cô, có mắt như mù, lại còn dám chê bánh anh làm xấu xí!
“Tôi đúng là mù mắt, có mắt không tròng” Tô Tú Song cười haha: “Xin lỗi anh ma.