Tô Tú Song cũng không khách khí chút nào, đáp trả lại.
Nháy mắt Tân Du Du đã bùng nổ, con đĩ này cố tình nói bóng gió rằng cô đã bị Mộ Hạo Thiên làm nhục.
“Haha, còn hơn là với khuôn mặt như cô thì muốn được người khác ngủ cũng không ai thèm”
Tô Tú Song không tức giận, cười nói: “Đúng vậy, nếu đã có người muốn ngủ thì cô có thể cho người ta ngủ thêm vài lần”
Sắc mặt Tần Du Du đã trở nên hung tợn, chỉ muốn xông tới bóp cổ Tô Tú Song.
“Người ta đối tốt với tôi một thì tôi sẽ đáp lại mười, người ta đánh tôi một cái thì tôi cũng phải trả lại một tát, giữ miệng cô cho sạch sẽ, cô tốt, tôi tốt, mọi người tốt” Tô Tú Song nhìn thẳng mặt cô ta rồi nói, gần từng chữ: “Nếu cô đã khơi mào thì tôi chỉ có thể đáp trả”
Nghe vậy, lông mày của Tân Du Du nhíu lại, cô ta cười thay vì tức giận: “Nghe giọng điệu của cô thật là không biết điều”
Tô Tú Song cau môi, cũng không phản bác lại, chỉ nhún vai không cho là đúng.
Nói chuyện đa͙σ lý với người thần kinh không khác gì đàn gảy tai trâu.
“Nghĩ rằng có Trương Tiến Trung làm chỗ dựa thì cô không cần kiêng nể gì?
Với tư cách và địa vị của tôi muốn đóng băng hoạt động của một người thì cô cảm thấy có khó lắm không?”
Sau bao nhiêu năm hoạt động trong làng giải trí, không phải là cô không có gì ca.
Nghe vậy, cô cố ý làm ra vẻ kinh ngạc: “Đóng băng hoạt động? Tôi thực sự rất sợi”
“Cô chờ đấy cho tôi!” Tân Du Du nghiến răng nhấn mạnh từng chữ, móng tay bấu vào ghế sô pha da.