Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành giật giật, trâm giọng nói: “Cái miệng của em chỉ có tôi mới có quyền dùng. Tôi cảnh cáo em, lần sau em còn dám để miệng đụng chạm vào người đàn ông khác, tôi sẽ khâu nó lại.”
“Ấu trí”
Tô Tú Song thấp giọng mắng chửi, trong lòng kích động, tim cô cũng đang kịch liệt co bóp.
“Em có thể thử”
Đột nhiên, một âm thanh “ọc ọc”
không thích hợp với hoàn cảnh vang lên.
Tô Tú Song có chút xấu hổ, cúi đầu đưa tay xoa nhẹ lên bụng.
“Muốn ăn gì?”
Hoắc Dung Thành nhướng mày cười nhìn cô chằm chằm.
“Lẩu: Tô Tú Song khẽ liếʍ môi dưới, không hiểu sao lúc này cô rất muốn ăn lẩu nóng hổi, cay nồng.
Chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến cô thèm ăn lắm rồi, tiếng réo rắt trong bụng lại vang lên.
“Không được” Hoắc Dung Thành nhướng mày liếc nhìn cô, trâm giọng ném thẳng hai chữ về phía cô.
“Tại sao?”
“Chỉ được ăn đồ ăn nhẹ”
Trong nháy mắt, bả vai Tô Tú Song suy sụp, năng lượng toàn thân như bị lấy đi hết, cả người mềm nhữn, không còn sức lực nhấc lên được nữa.
“Thể lực của tôi không tốt nên vừa rồi mới ngất đi, hiện tại cần phải bồi bổ cơ thể, nên ăn lẩu sẽ không có vấn đề gì, hoàn toàn ổn!”
Cô tìm một cái cớ và cố gắng thuyết phục Hoắc Dung Thành.
Lần này, thậm chí Hoắc Dung Thành cũng không thèm nhướng mi, coi như không nghe thấy, chỉ nhìn văn kiện trước mặt.
Càng không được ăn lại càng muốn ăn, lúc này ngoài lẩu ra, không có thức ăn nào khác có thể khơi dậy cảm giác thèm ăn của Tô Tú Song.
“Hoắc Dung Thành, ăn lẩu đi, một lân thôi, được không?”
Cô ấy khẽ chớp mắt, giọng điệu mềm mại, vô hình mang theo chút ý làm nũng.
Anh ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp khuôn mặt ửng hồng, con ngươi đen sáng ngời, cái miệng nhỏ nhắn còn đang chu môi, giống như một con chó con đang xin ăn. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trong nháy mắt, Hoắc Dung Thành dường như có dấu hiệu đã mềm lòng.
Ngay cả chớp mắt một cái Tô Tú Song cũng không chớp, chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, ánh mắt dính chặt lên người anh.
“Hôn tôi.”
Anh đặt cánh tay mảnh khảnh của mình ra sau đầu, vòng ra sau ghế sô pha, giọng điệu cực kỳ bá đa͙σ.
Tô Tú Song nghiến răng nghiến lợi, lông ngực phồng vì tức giận, hung hăng nhìn anh, anh ta điên rồi sao?
“Không muốn?”
Hoắc Dung Thành nhướng mày, hờ hững liếc cô một cái rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục xem tài liệu.