Tô Tú Song, Hoắc Diệc Phong, Trương Vinh Hiển, lần lượt ngồi xuống sô pha.
Còn Tân Du Du và Liễu Y Y thì cầm gương lên, bận rộn trang điểm lại.
Tô Tú Song huých nhẹ vào vai của Hoắc Diệc Phong: ‘Đến lúc đi tiếp khách về xong nhất định sẽ rất muộn, gọi điện thoại cho anh hai của anh nói một tiếng đi”
“Sao chị không gọi chứ?”
Hoắc Diệc Phong trừng mắt lên nhìn Tô Tú Song một cái.
“Chẳng phải anh ấy là anh hai của cậu sao?”
“Chẳng phải đó là chồng chị sao?”
Không còn cách nào khác, Tô Tú Song chỉ có thể đứng dậy, đẩy cửa phòng bước ra, lập tức ấn gọi: “Alo, Hoắc Dung Thành”
Không lâu sau, Hoắc Dung Thành nghe máy, giọng nói vẫn trầm thấp, lạnh lùng: “Hả?”
“Đoàn phim đột nhiên phải đi tiếp khách, cho nên có thể sẽ về muộn một chút.” Giọng nói của cô mềm mại.
“Hoắc Diệc Phong thì sao?” Anh tiếp tục hỏi.
Tô Tú Song đáp: “Anh ta cũng đi”
“Ừm” Anh lạnh nhạt đáp, giọng nói trầm ấm dễ nghe xuyên qua ống nghe: “Bảo nó uống rượu thay cho cô”
“Haha….”
Tô Tú Song không nhịn được, bật cười “Cười gì chứ?”
“Cảm thấy Hoắc Diệc Phong có chút đáng thương, giống như một con chuột bạch nhỏ vậy, lại còn phải uống thay rượu cho người khác.” Tô Tú Song nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình.
Nghe thấy vậy, đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành nhếch lên, thong thả nói: “Nó cũng chỉ được mỗi cái điểm này thôi”
Bị anh trai ruột của mình ghét bỏ như vậy, Tô Tú Song cũng có chút thương hại cho đồ ngốc Hoắc Diệc Phong đó: “Tôi biết rồi, anh vẫn chưa tan làm sao?”
“ Ừm „ “Vậy được rồi, anh làm việc đi, trên đường về nhớ đi cẩn thận, tôi cúp máy đây, bai bai.”
Cúp máy xong, Tô Tú Song đi tới nhà vệ sinh, sau đó mới quay trở lại bao phòng, cô ngồi xuống, Hoắc Diệc Phong nhìn cô chằm chằm.
“Sao thế?”
“Anh hai tôi vừa gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi uống rượu thay cho chị, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của một người em ruột như tôi.”
Khuôn mặt của Hoắc Diệc Phong oán trách.
Tô Tú Song có chút chột dạ, lại ngọt ngào, ho vài tiếng rồi nói: “Tối nay cậu vất vả rồi”
“Hừm Vô liêm sỉ”
Tô Tú Song không quan tâm đến anh †a nữa, trong lòng thầm nghĩ rằng, nhà đầu tư rốt cuộc danh tiếng tới cỡ nào, mà lại có thể khiến cho Trương Tiến Trung đợi lâu như vậy.
Đang suy nghĩ lung tung, thì cánh cửa bao phòng được mở ra, một đám người bước vào.
Cô ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Mộ Tư Đồng đứng ở giữa, Tô Tú Song ngơ người ra, không ngờ lại là anh ta.
Vả lại, trên khuôn mặt anh ta có một vài vết sẹo dã man, rõ ràng là anh ta đã bị hủy dung.