“Chi phiếu không có tiền, xe không có dầu, quân áo không mua được, hai chân chỉ có thể dùng để đi…”
Anh ta vừa hát, vừa cảm thấy thương cảm mình, anh ta giơ tay lên lau mặt, càng nghĩ lòng càng chua xót.
“Anh lái một chiếc ô tô hạng sang, em lại chạy theo, anh hai à, em cũng vì mưu sinh mà phải cúi đầu trước đồng tiên thôi”
“Câm miệng!”
Hoắc Dung Thành ghé ầm ƒ, liếc nhìn anh ta một cái, rồi nhìn vê phía Hoắc Lăng Tùng: “Thẻ còn chưa có hết đóng băng?”
“Vẫn chưa, chắc là đang ép em trở về nước Mỹ” Hoắc Lăng Tùng cầm lấy một cốc nước ấm, để làm ẩm cổ họng, rôi nhẹ giọng nói: “Em tìm được việc gì thì làm, đỡ phải cả ngày cà lơ phất phơ, không có việc gì, chỉ toàn gặp rắc rối”
Hoắc Diệc Phong gật đầu, chớp mắt mà ngồi xổm bên cạnh chân Hoắc Dung Thành, nhìn anh ta giống như một con pug đáng thương.
Hoắc Dung Thành hơi nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm híp lại: “Muốn đi cũng có thể, vậy trông chừng cô ấy cho cần thận đi, cô ấy mà xảy ra vấn đề, anh sẽ †ìm cậu”
Nghe vậy, Tô Tú Song giật mình, tim cô không khỏi đập loạn.
Thấy thế, Hoắc Diệc Phong thở phào một hơi dài, quả nhiên là người sống một đời, là chỉ dựa vào diễn xuất.
Hoắc Lăng Tùng cười khẽ, mở miệng: “Anh hai thật là người biết đau lòng, có phải không, chị dâu?”
Đang nói, khuôn mặt anh ta hơi nghiêng sang một bên, mắt chứa ý cười mà nhìn Tô Tú Song.
Sau đó, khuôn mặt Tô Tú Song đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô quay mặt đi chỗ khác với khuôn mặt đỏ tới tận mang tai.
Hoắc Lăng Tùng nhướng mày nhìn thoáng qua Hoắc Lăng Tùng, anh không nói gì, chỉ đứng dậy rồi đi lên lầu.
Về đến phòng.
Tô Tú Song ngay lập tức gọi cho Trương Tiến Trung.
Một lúc sau, bên kia kết nối.
“đa͙σ diễn Trung, là tôi, cám ơn món quà lớn anh tặng cho tôi này, tôi rất thích.”
“Không cần khách khí, phần quà này là chính cô tranh thủ được, mặt của cô sẽ tiêu sưng chừng hai ngày nữa, hai ngày này cô không phải tới đoàn phim, cô chăm sóc khuôn mặt, đọc thuộc lời thoại, xem phim, học tập một chút và nạp năng lượng đi”
“Vâng, tuân theo hướng dẫn”
“Đừng ba hoa.
Cúp điện thoại, tâm trạng Tô Tú Song khá tốt, cô còn vừa khẽ hát, vừa đi tới trước gương bàn trang điểm.
Quả nhiên, hai má sưng lên trông như cái đầu heo.
Bất giác, nụ hôn nóng bỏng lại hiện lên trong tâm trí cô, đầu ngón tay cô chạm vào cánh môi, phảng phất như trên đó còn lưu lại xúc cảm mềm mại.
Có điều, nhìn cái mặt như vậy mà Hoắc Dung Thành vẫn có thể hạ môi xuống được, ai dà, không đến nỗi khát máu đến như vậy chứ.
Mặt khác.
Phòng biên tập.
Vương Minh Vũ vặn eo bẻ cổ, buồn ngủ díp cả mắt, mí mắt cứ nhấp nhổm lên xuống. Sau khi chỉnh sửa hai video ngắn, rồi lại thêm phụ đề và sản xuất, rất hao tâm tốn sức.