Không ngờ bác sĩ Hoắc cũng thích buôn chuyện sau lưng.
“Được rồi, chị đừng mang gương mặt này ngồi đối diện ăn cơm với tôi, xoay qua chỗ khác, quay ra sau lưng với tôi.”
Tô Tú Song nhíu mày: “Vì sao?”
“Quá khó coi, không khác gì cái mặt heo, tôi sẽ ăn không trôi, mà dù có ăn thì cũng sẽ nhổ ra” Hoắc Diệc Phong tốt bụng đưa cái gương cho cô: “Tự chị xem đi”
Nhìn thoáng qua, Tô Tú Song cảm thấy cậu ta nói không sai, thật sự quá khó coi, con mắt cô híp lại thành một cái khe rồi, như cái bánh bao bị phình to.
“Anh hai đâu?”
Hoắc Diệc Phong lại lên tiếng hỏi.
“Đang tắm nước lạnh” Hoắc Lăng Tùng nói.
Những lời này có hàm ý rất thâm sâu, nhưng Tô Tú Song chỉ trong giây lát đã hiểu ra, nên khi nghe nói như thế, mặt cô vùi vào trong bát mà tiếp tục ăn cơm.
“Thân thể anh hai thật tốt, tố chất cũng rất mạnh, giờ này mà tắm nước lạnh cũng không sợ cảm”
Hoắc Lăng Tùng nhẹ giọng trả lời: “Thời tiết khô hanh quá, trong khoảng thời gian này khí hậu rất khô ráo, trời vẫn không có mưa, nên có hai trận mưa thì tốt rồi”
Nghe vậy, chân mày Tô Tú Song giật giật.
Quả thực, khí trời năm nay rất kỳ lạ, trời mãi không có mưa, khí hậu thì khô ráo, da cũng bong tróc.
Mấy phút sau, Hoắc Dung Thành mặc áo sơ mi dài và quần tây đi xuống lâu, so với sự ngượng ngùng của Tô Tú Song thì sắc mặt anh lại ôn hoà, giữa đôi môi mỏng kẹp một điếu thuốc với vẻ mặt lạnh lùng..