Mãi một lúc cô vẫn chưa có phản ứng, giống như một đầu gõ.
Anh… Anh… Anh đang làm gì?
Hoắc Dung Thành thì trái lại, mặt anh không chút thay đổi vẫn thờ ơ, vẫn dáng vẻ tự đắc như bình thường.
“Chừng nào cô cũng trở nên ngây thơ như vậy?”
Sau khi lấy lại tinh thần, đáy lòng Tô Tú Song như có dòng nước ấm xet qua, nó hâm nóng từng chút một, rất ấm áp.
Hoắc Dung Thành cúi đầu, lạnh lùng nói: “Chiêu này để giảm đau rất hữu dụng.”
Chỉ là sự tự nhiên trong con ngươi sâu thẳm được anh che giấu rất tốt, không để lộ ra một chút nào.
“Quả thực rất hữu dụng, bây giờ không đau chút nào, quá đỉnh!” Tô Tú Song giơ ngón tay cái tán thưởng anh, cô híp mắt, nét mặt để lộ nụ cười to.
Hoắc Dung Thành liếc nhìn cô thật sau.
Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt cô, mặt mày cong cong, mắt chứa sao, nhìn cô ngọt ngào đến tận đáy lòng, còn sáng hơn cả mặt trời.
Nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô, Hoắc Dung Thành cảm thấy trái tim mình như bị hòa tan, ngọt ngào khiến anh không chống cự nổi.
Động tác xức thuốc của anh dừng lại, anh nhìn chằm chằm cô thật sâu với ánh mắt cực nóng.
Tô Tú Song cười cười, cô cảm thấy có hơi không đúng, tại sao anh lại dừng lại?
Khi cô ngẩng đầu lên, cô bắt gặp đôi mắt đen như mực, sâu thẳm của người đàn ông.
Không một tiếng động, hai người im lặng nhìn nhau.
Hầu kết Hoắc Dung Thành nhô lên nhô xuống, anh nhẹ nhàng vén tóc vương trên má cô.
Khóe miệng Tô Tú Song khô khốc, cô bất giác liếʍ môi dưới.
Cuối cùng, Hoắc Dung Thành vẫn căng dây, anh cúi người, áp sát vào, hôn môi của cô.
Anh hôn rất nhẹ, rất khẽ, anh hít thở rất nhịp nhàng, cơ thể toát ra mùi thơm của hormone và mùi sữa tắm thơm ngát.
Hai chân Tô Tú Song như nhữn ra, thân thể cô run rẩy giống như là bị điện giật, dòng điện từ đầu nhảy tót lên chân khiến toàn thân cô tê dại.
Ánh mắt cô hơi không mở ra được, cô chóng mặt, cô bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, nên chỉ có thể mặc cho người đàn ông bài bố.
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau khiến cô có vẻ cũng bị quyến rũ, cô đáp lại anh.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đang ở Tô Tú Song vừa sắp thở không nổi, anh rốt cuộc cũng dời đi, nhưng vẫn dán vào môi cô.
“Anh có thể dời đi trước không, tôi cảm thấy thắt lưng không thoải mái”
Lông mi Tô Tú Song run rẩy, hai tay cô để ở ngực anh muốn đẩy ra.
Hoắc Dung Thành nhướng mày, giọng nói anh khàn khàn khác thường: “Thắt lưng?”
Trong thoáng chốc, cô có vẻ như hiểu ra cái gì, gương mặt lập từng bùng nổ, máu chảy ngược.
Lúc này, Hoắc Lăng Tùng bước vào, trên tay anh cầm thuốc mỡ, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt luôn ấm áp của anh trở nên kinh ngạc cùng sửng sốt hiếm thấy.
Ngập ngừng hai giây sau, anh khẽ ho và nhẹ nhàng nói: “Quấy rầy rồi, thuốc mỡ tôi để ở chỗ này, nhớ một ngày bôi ba lần”