Lần này, cô ngủ một mạch đến khi tỉnh dậy như thường.
Đợi khi tỉnh lại thì trời đã trưa.
Cô đi tắm, thay quần áo rồi xuống lâu.
Quản gia Trương đang cắt tỉa cành hoa trong phòng khách, vừa thấy cô xuống lầu liền cười chào hỏi: “Cô hai”
Tô Tú Song gật đầu chào lại.
“Đêm qua, sao cậu hai lại làm âm ỉ lên vậy?” Quản gia Trương hỏi.
“Ừm, không sao” Tô Tú Song trốn tránh mà đáp lại, nếu lại để người khác nhìn thấy bộ dạng sau khi say của Hoắc Dung Thành thì nhất định sẽ khiến mọi người sợ hãi.
“Vậy thì tốt.
“À đúng rồi…” Dường như Tô Tú Song nghĩ đến gì đó, Tô Tú Song lên tiếng nói: “Hoặc Dung Thành thích ăn gì vậy?”
Xem ra, cậu hai và cô hai đã hòa giải rôi.
Quản gia Trương mỉm cười: “Khẩu vị của cậu hai rất kén chọn, cay quá, mặn quá, ngọt quá cậu ấy đều không thích, tuy nhiên, chỉ cần đồ ăn cô hai nấu, thì chắc chắn cậu hai sẽ thích, có mấy món cậu hai đã ăn nhiều lần rồi, tôi nói cho cô hai biết.”
Sau đó, Tô Tú Song vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.