“Kết quả là con heo béo càng kêu khóc dữ dội hơn, bọn họ đều mắng tôi là đồ đần, nói tôi béo, cười nhạo tôi ham ăn ham ngủ, chẳng được tích sự gì cả’ Đột nhiên ở eo có chút ngứa ngáy, cô cúi đầu xuống thì liền thấy vạt áo dưới đã bị vén lên, Hoắc Dung Thành đang chán nản sờ sờ eo thịt mềm mại.
“Bộp” một tiếng, cô hất tay anh ta ra, và tiếp tục kể chuyện mà vẻ mặt không hề thay đổi gì: “Chú sói xám quyết định giúp chú heo béo, sau khi nghĩ ra một ý tưởng hay, anh ta quyết định không trở thành sói xám nữa, mà giả trang thành một con heo, để xem người khác nói tôi thế nào”
“Nó nói, đừng gọi tôi là sói xám, bây giờ tôi là heo rồi, hơn nữa, chú xem heo xám tôi cũng rất khỏe đấy, sói xám nói…”
Nhiệt độ trong phòng rất ấm, chiếc giường bên dưới cơ thể cũng vô cùng mềm mại, dần dần cơn buồn ngủ ập đến, mi mắt của Tô Tú Song càng ngày càng nặng trĩu không thể mở ra nổi.
Và lúc đó, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ dần.
Đột nhiên, có ai đó đập mạnh vào vai, cô sợ hãi run lên, hai mắt híp lại.
“Không được ngủ!”
Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Dung Thành lạnh lùng như một con sói nhìn cô, vẻ mặt có vẻ không vui.
Tô Tú Song muốn khóc thét lên, manh nha ý định muốn chết: “Tôi buồn ngủ rồi.”
“Tôi còn chưa ngủ, cô cũng không được ngủ” Giọng điệu của anh ta rất độc đoán và vô lý.
“Nói đi, như thế nào, thì anh mới đi ngủ đây”
Hoắc Dung Thành suy nghĩ một hồi, đôi lông mày tuấn tú khẽ giật giật, rồi râu nọ cắm cằm bà kia mà đáp lại: “Tôi sẽ khiêu vũ cho cô.”
Tô Tú Song hơi kinh ngạc, nhưng lại bị dẫn lạc đường: “Nhảy gì?”
“Nhảy thoát y.’ “Sao cô không nói gì thế?”
“Tôi không muốn xem”
“Vậy thì cô muốn xem gì?”
“Tôi không muốn xem gì cả, chỉ muốn đi ngủ thôi.”
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành lại nổi cáu: “Không được ngủ, vậy tôi nhảy thoát y cho cô xem.”
Rốt cuộc đây là sở thích gì vậy?
Tô Tú Song như thừa sống thiếu chết, Hoắc Dung Thành vừa nhảy, vừa cởi áo sơ mi, rôi sau đó là quần.
Cô lấy hai tay che mặt lại, bị tra tấn đến mức không thành dạng người nữa rồi.
“Nhìn có đẹp không?”
“Đẹp” Cô từ bỏ vùng vẫy, hai mắt trợn trắng, đáp lại một cách yếu ớt, khi nhìn thấy bàn tay to lớn của người đàn ông sắp xé rách qυầи ɭóŧ, thì nhanh tay hơn một bước, nhanh chóng kéo lên lại.
Đột nhiên, sắc mặt của Hoắc Dung Thành thay đổi, cuồn cuộn trong bụng, cái trái cổ cứ lăn lộn lên xuống: Tô Tú Song cũng thấy anh ta không thoải mái, nhanh chóng kéo anh ta đi về phía phòng tắm.
Vào đến nhà tắm, anh ta liền nôn cả ra, vẫn chưa ăn gì, chỉ uống rượu, kết quả là nôn ra toàn là nước.
Cô cầm lấy một cốc nước ấm súc miệng cho anh ta: “Anh nôn ra trước đi, tôi sẽ đi nấu chút canh giải rượu cho anh, đợi sau khi nôn xong rồi hãng uống”
Cô ngáp dài bước vào bếp, Tô Tú Song đổ nước vào nồi, đợi khi đun sôi thì cho ô mai vào trước, nấu cho đến khi chuyển sang màu sẫm, thì lại cho thêm đường phèn và rắc một nắm nhỏ hoa quế vào.