Người đàn ông này tính cách khi uống rượu cũng tốt, uống say không nôn, không làm loạn, rất ngoan, giống như đang ngủ vậy.
Nhưng mà như thế cũng tốt, không giày vò người khác, cố có thể tiết kiệm được chút sức lực.
Dọc đường đi, bên trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở lần lượt vang lên.
Nhân cơ hội, Tô Tú Song lại ngủ tiếp.
Đến nhà họ Hoắc, đã là 4 giờ sáng.
Mở cửa xe, Tô Tú Song nắm lấy cánh tay anh, dắt vào phòng khách.
“Cô hai có cần tôi giúp không?” Tài xế đứng ở bên cạnh, mở miệng nói.
Tô Tú Song xua tay: “Không sao, một mình tôi là được rồi, chú nhanh về nghỉ ngơi đi.”
Tính cách khi uống rượu của anh rất tốt, một mình mình cũng có thể xử lý.
Bước vào phòng khách, cô chạm vào công tắc, bật đèn lên, ngay lập tức, căn phòng sáng bừng.
Nghe thấy tiếng động, ŧıểυ Bạch đang nằm trên sô pha lập tức cảnh giác ngồi dậy, thấy đó là Hoắc Dung Thành, nó hưng phấn chạy đến kéo ống quần rồi sủa gâu gâu.
Hoắc Dung Thành cúi đầu, im lặng nhìn ŧıểυ Bạch, sau đó đột nhiên học tiếng chó sủa.