Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhả ra ba chữ: “Nhìn bên dưới.. “
Đứng gần cửa sổ, cô thò đầu nhìn ra ngoài chỉ thấy vài bảo vệ mặc vest đen đứng trong góc tường.
Cô giật mình.
“Vài ý nghĩ, nên sớm mà quên đi, giở vào trò mèo trước mặt tôi, cũng không tự xem lại bản thân đáng giá không”
Nhìn cô, đôi mắt Hoắc Dung Thành tối tăm, nơi đáy mắt có một ngọn lửa đang cháy.
Nghe vậy, Tô Tú Song tức đến nổ phổi, ngực phát đau, gọi thẳng tên anh: “Hoắc Dung Thành anh đây là giam cầm!”
“Chính là nhốt em, có ý kiến?”
Anh lạnh lùng rút điếu thuốc, môi mỏng ngậm lấy, mặt không cảm xúc.
“Đây là bất hợp pháp!”
Anh lạnh nhạt đáp, không thèm để ý: “Vậy em gọi cảnh sát tới bắt tôi”
“Anh. Khốn nạn..”
Tô Tú Song không thể nhịn được nữa, phát cáu, chỉ thẳng mặt anh, tức giận đến phát run.
Hoắc Dung Thành nheo mắt, thâm trầm nhìn cô, ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Hoắc Lăng Tùng ở bên cạnh không chen vào được : “Anh hai, có gì ngồi xuống từ từ nói, như thế không giải quyết được gì?”
Nhẹ liếc anh một cái, ánh mắt lại rơi trên người Tô Tú Song, Hoắc Dung Thành tích chữ như vàng, nói: “ Thiếu tiên?”
Tô Tú Song nhíu mày không nói gì.
Cô không hiểu, bây giờ là sao đây?
Hoắc Dung Thành đút tay vào túi quần lấy ra một chiếc ví da màu đen, ngón tay thon dài rút ra một tấm thẻ màu vàng đen, vươn đôi chân dài thẳng tắp đi về phía cô.
“Không hạn mức, tùy ý quẹt.”
Tô Tú Song từ trên cao nhìn xuống cô, đưa thẻ ngân hàng qua, lạnh giọng: “Nghỉ việc bên đoàn phim đi, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn, đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ ba”
Tô Tú Song sững sờ vài giây.
Sau khi tỉnh lại, một ngọn lửa bùng lên từ đầu đến chân cô, cô sâm mặt: “Anh đừng sỉ nhục người khác, tôi không cần tiên của anh, cũng sẽ không nghỉ việc.”
Ngay lập tức, Hoắc Dung Thành trở mặt, ánh mắt sắc bén: “Ha, có gan đấy, thử nói lại lần nữa xem”
“Tôi không cần tiên của anh và sẽ không nghỉ việc”
Tính cách Tô Tú Song ăn mềm không ăn cứng, nghe vậy liền tức giận, cứng đầu ngang ngược.
Trong phút chốc bầu không khí lại trở nên căng thẳng.
“Anh hai, cô ấy thích diễn xuất, muốn làm diễn viên, cũng không phải là việc lớn gì, mỗi người đều có lý tưởng và ước mơ của mình, vì lý tưởng mà phấn đấu, đây không phải là chuyện tốt sao?”