Suốt đêm, Tô Tú Song không hề chợp mắt. Cô rất khẩn trương, một bầu tâm sự, thật sự không thể ngủ được.
Đồng thời, Tô Tú Duyên cũng mất ngủ cả đêm. Tất cả gối đầu trong phòng đều bị cô ta cầm kéo rạch nát. Không có mấy người phụ nữ có thể chịu nổi chuyện đưa em gái mình đến tay người đàn ông mà mình yêu nhất. Nhưng cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể thỏa hiệp.
Tô Tú Duyên uống ba viên thuốc an thần rồi mới kêu người hầu đang run rẩy trong góc tường đẩy xe lăn của mình ra ngoài.
Bốn giờ sáng, Tô Tú Song đã ngồi trước bàn trang điểm. Thợ trang điểm xách thùng vào phòng, bắt đầu hóa trang, làm tạo hình cho cô.
Hơn hai tiếng sau, Tô Tú Song đã chịu không nổi, thân thể tê dại không còn cảm giác, nhất là cổ cứng đờ, cực kỳ khó chịu. Cô chậm rãi nhúc nhích cổ, thở hắt ra một hơi, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi.
Lúc này, Lưu Mộ Liên dẫn người hầu đưa áo cưới vào phòng: “Người nhà họ Hoắc mang đến”
Tô Tú Duyên nhìn chằm chằm áo cưới, khóe mắt vẫn còn đỏ tươi, trông rất đáng sợ.
“Cho cô ta mặc đi.” Một lát sau, cô ta mới khàn giọng nói.
Váy cưới trắng tinh ôm ngực, làn váy lộng lẫy cao quý, được đính một ngàn viên kim cương từ bên eo đến cuối làn váy, trông vô cùng rực rỡ. Lưu Mộ Liên tràn đầy hâm mộ, vẻ mặt vừa kích động vừa phấn khởi: “Không hổ là nhà họ Hoắc, tiền mua váy cưới đã đủ để mua một căn biệt thự xa hoa rồi!”
Bà ta sờ váy cưới, yêu thích không muốn buông tay.
Sắc mặt Tô Tú Duyên cực kỳ khó coi, mạch máu nổi lên trên cổ. Tô Tú Song lại phản ứng rất bình thản, như một con rối mặc cho người hầu loay hoay.
Cuối cùng áo cưới cũng được mặc xong.
“Quả nhiên người đẹp vì lụa, mặc váy cưới này thì vịt hoang cũng có thể thành thiên nga, đúng là xinh đẹp hơn nhiều”
Lưu Mộ Liên trào phúng nói, không hề che giấu lòng ghen ghét.
Nghe vậy, Tô Tú Duyên quay sang nhìn em gái mình. Bờ vai nửa lộ, viên ngọc bích trong veo tỏa ra ánh sáng mờ nhạt trước ngực. Khuyên tai đá quý thật dài khẽ lắc lư theo từng bước đi của cô.
Đá ngọc bích làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, kiểu áo ống càng khiến vòng eo cô nhỏ như con kiến. Mái tóc đen nhánh sáng bóng, làn da trắng ngần như tuyết, ánh đèn chiếu lên người cô trông như một nàng công chúa cao quý.
Tô Tú Duyên không kìm nén được lòng ghen ghét. Không ngờ Tô Tú Song đã trở nên duyên dáng yêu kiều thế này, phong thái còn chói mắt hơn mình.
Tô Tú Song xoay người, vô tình liếc nhìn thấy bản thân trong gương. Cô ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn chằm chằm gương thật lâu. Trong gương trông mình vừa xinh đẹp vừa xa lạ, thậm chí chính cô cũng không nhận ra chính mình.
“Cô Song, chúng ta nên đi thôi.” Nữ giám đốc khách sạn lên tiếng nhắc nhở.
Tô Tú Song hít sâu một hơi, không hề chần chờ mà kiên quyết nói: “Đi thôi”
Đã đến nước này, cô không còn đường thối lui nữa, chỉ có thể đi thẳng về phía trước.
Trên hành lang khách sạn đặt đầy hoa hồng và bách hợp, mùi thơm thoang thoảng khắp nơi, hơn nữa mỗi ngã rẽ đều có vệ sĩ áo đen canh gác. Mãi đến khi đứng trước cửa vào phòng yến tiệc, Tô Tú Song vẫn không kìm nén được sự căng thẳng trong lòng. Nhìn cánh cổng hoa lệ rộng lớn trước mặt, cô cảm thấy thật áp lực, trong lòng nặng tríu.
Bốn vệ sĩ đứng ngoài cửa nhìn nhau, sau đó chậm rãi mở cửa…