Có điều, không thù không oán, rốt cuộc những người này là ai?
Mười năm phút sau, Trương Vinh Hiển xuất hiện trước mặt hai người.
Văn eo, tay anh ta võ nhẹ vào mặt Hoắc Diệc Phong/’ Lúc ở phim trường, không phải rất ngông cuồng sao, giờ sao lại hèn thế này rồi?”
Hoắc Diệc Phong trợn mắt: “Mày dám thả ông đây ra, ông đây lại ngông cuồng như vậy cho mày xem”
“Không ai dạy mày phải khiêm tốn à, mới vào đoàn phim đã ngông cuồng, cũng không phải là chuyện tốt, hôm nay †ao cho mày một bài học, dạy mày làm người”
Trong lúc nói, Trương Vinh Hiển không hề nương tay dùng chân giẫm lên ngực Hoắc Diệc Phong.
Không hề đau đớn, Hoắc Diệc Phong thuận thế cứ như thế nằm trên đất, lườm anh ta một cái: “Mày xong đời rồi!”
Trương Vinh Hiển không cho là vậy: “Ở đoàn phim mày giẫm lên đầu tao, không phải lúc đó rất thoải mái sao?”
“Này, cho tôi nói chút.”
Tô Tú Song vùng vẫy ngồi dậy, nhìn Trương Vinh Hiển” Người xưa có câu, oan có đầu nợ có chủ, có hải nên thả chúng tôi ra trước hay không?”
Hoắc Diệc Phong: “…”
“Mày có còn là người không, đại nạn ập lên đầu chạy về phía nam”
Nghe vậy, Tô Tú Song trợn mắt lườm cậu ta, là đại nạn ập xuống mỗi người một phía, không phải bay về phía nam”
“Quản nó bay thế nào làm gì, người phụ nữ chết tiệt, chị có chút lương tâm nào không vậy?”
Tô Tú Song giả bộ không nghe thấy, mắt vẫn nhìn chằm chằm Trương Vinh Hiển: “Tôi thề, sẽ không nói cho người khác biết, cũng tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát, thê độc cũng được”
Hoắc Diệc Phong mặt đen như đít nồi, suýt thì tức chết.
“Hai người là cùng một giuộc, coi tưởng rằng, tôi sẽ tin lời của cô à?”
Trương Vinh Hiển cười lạnh.
“Đúng, cô ấy không chỉ là cùng một giuộc với tao, mà còn có quan hệ đó nữa: Ánh mắt Hoắc Diệc Phong ác độc liếc qua cô, trên miệng còn nở nụ cười…