Nhìn về bên này, Hoắc Dung Thành mặt không biểu cảm, vẫn không nhúc nhích, vững chắc như một tảng đá.
“Hoắc Dung Thành, chúng ta thắng rồi.”
Tô Tú Song mặt đầy sự vui vẻ, đáy mắt tràn ngập niềm vui và sự kích động, không hề che giấu.
“Ừm”
Dưới lớp khẩu trang, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng của Hoắc Dung Thành lại lộ ra chút ưu tư, nhìn nụ cười và ánh mắt bừng sáng của cô, đáy lòng có chút rối bời, gương mặt căng thẳng ôn hòa đi nhiều, tâm trạng cũng rất tốt.
“Nào, đây là phần thưởng của hai bạn.”
MC lấy hai hộp quà được bọc rất đẹp mắt: “Một cặp nhẫn kim cương LVONG, mời hai người đeo nhãn lên cho nhau nào”
Cầm lấy nhẫn kim cương, Tô Tử Song cứng đờ không nhúc nhích.
Ánh mắt Hoắc Dung Thành dán trên người cô, thâm trầm, giống như xoáy nước sâu không thấy đáy, cánh tay dài đưa ra, kéo lấy tay cô, thân mật đeo chiếc nhãn lên ngón áp út của cô.
Trái tim Tô Tú Song đập loạn lên, không thể áp chế lại, nhịp tim vốn không nghe mệnh lệnh.
Cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, luôn cảm thấy đây giống như khung cảnh cô dâu và chú rể trao nhẫn cho nhau trong đám cưới vậy.
Thấy cô không động đậy, Hoắc Dung Thành nhìn cô, lên tiếng: “Ngây người ra làm gì vậy?”
Tô Tú Song lúc này mới giật mình, mím môi, nhìn bàn tay to lớn của anh đang đưa ra trước mặt mình.
Khớp xương rõ ràng, thon dài, sạch sẽ, lại rất đẹp.
Mấy giây sau, cô chầm chầm nhấc tay lên, lấy nhẫn kim cương, đeo lên ngón tay dài của anh.
Có một loại cảm xúc đang nhảy nhót dưới tận đáy lòng, ánh mắt của Hoắc Dung Thành thâm trầm, đáy lòng gợn sóng, ánh mắt nóng bỏng.
Cho đến tận khi xuống sân khấu, nhiệt độ trên mặt Tô Tú Song vẫn chưa giảm xuống.
“Nhớ lấy, món quà cô nợ tôi” Hoắc Dung Thành thâm trầm lên tiếng.
“Không phải tôi đã trả cho anh đó sao? Chiếc nhẫn kim cương anh đeo trên tay, chính là món quà tôi tặng anh.”
Người đàn ông này, sao lại xấu xa như vậy? Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ngẩng đầu, liếc sang cô, anh nhếch môi, giọng nói vừa khàn khàn vừa trâm ấm, chầm chậm nói” Tôi ở đó mệt muốn chết, cô ở trên không cần động đậy gì, chỉ cần hưởng thụ, không có tôi, cô có thể lấy được nhẫn kim cương à?”
Tô Tú Song nghẹn họng.
Lời này, sao nghe vào lại thấy xấu xa vậy nhỉ?
Có điều, nghĩ kĩ, lời anh nói cũng rất có lí, nghĩ lại, cô gật đầu: “Vậy được, tôi vẫn nợ anh một món quà”
“Nhớ đó.”
Hoắc Dung Thành nhắc lại lần nữa.
“Nhớ rồi.”
Tô Tú Song có chút miễn cưỡng đáp lại, trí nhớ của cô thực sự vẫn chưa kém đến mức đó.
Dòng người rất đông, đến đi lại cũng khó khăn, đúng là người chen người.