“Đau là được rồi” Hoắc Dung Thành hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Tô Tú Song cắn môi, sau lưng thấm mồ hôi lạnh, mãi mà không thể ngồi dậy được.
Trên hành lang.
“Anh hai.”
Hoắc Dung Thành ngẩng đầu, chỉ thấy Hoắc Lăng Tùng bưng hai ly café đi tới, đưa một ly cho anh ta, một ly câm trên tay nhẹ nhàng quấy.
“Trong bệnh viện cấm hút thuốc”
Hoắc Lăng Tùng mỉm cười nhắc nhở.
“Ừ..” Hoắc Dung Thành khế đáp, dụi tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác.
“Anh không làm gì cô ấy chứ?” Hoắc Lăng Tùng tiếp tục nhìn Hoắc Dung Thành, giọng nói ôn hòa: “Dù gì cô ấy cũng mới làm phẫu thuật xong”
“Cô ta làm phẫu thuật thì liên quan gì tới tôi?” Hoắc Dung Thành khinh thường hừ lạnh, bưng café uống một ngụm, ghét bỏ nhăn mày: “Quá ngọt”
“Lần sau em sẽ bỏ ít đường một chút” Hoắc Lăng Tùng cười khẽ: “Thực ra cô gái ấy không tệ đâu, vừa lương thiện vừa dũng cảm”
“Khoa mắt ở tầng mấy? Cần tôi đăng ký khám cho cậu không?” Hoắc Dung Thành vươn ngón tay gõ vách tường, âm u nhìn anh.
“Anh hai…” Hoắc Lăng Tùng bóp trán, bất đắc dĩ nói: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà.
“Trông tôi giống nói đùa hả?” Hoắc Dung Thành biếng nhác dựa vào cửa sổ, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó rút một điếu thuốc và bật lửa từ túi quần. Nhưng sau đó nhớ tới mình đang ở bệnh viện, anh ta không châm thuốc mà nhét bật lửa vào túi quần, tay mân mê điếu thuốc.
“Gian trá, mưu mô, bụng đầy quỷ kế, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, cậu thấy cô ta không tồi ở chỗ nào?”
“Anh hai, đó là vì anh có thành kiến với cô ấy” Hoắc Lăng Tùng vẫn muốn giải thích.
“Cậu thấy cô ta không tồi thì để tôi nói với ông cụ, kêu cô ta gả cho cậu, thế nào?” Hoắc Dung Thành lười nhác kéo dài âm cuối, ung dung nhìn anh.
“Cô ta giúp cậu một lần, cậu lập tức cho rằng cô ta là con cừu, một con sói khoác da cừu thì chung quy vẫn là sói thôi, đừng bị lớp mặt nạ dối trá của cô ta lừa gạt” Hoắc Dung Thành trào phúng.
Cuối cùng, anh ta bỏ thêm một câu: “Sau này cách cô ta xa chút.”
Hoắc Lăng Tùng lắc đầu, không tiếp tục cãi cọ với anh ta: “Có lẽ ông nội sẽ cần thêm chút thời gian. Vào văn phòng của em chờ nhé?”
“Tôi không quen mùi bệnh viện, nói với ông ta là tôi chờ ông ta trên xe.” Dứt lời, Hoắc Dung Thành lập tức rời đi.
“Vâng.”
Thoáng chốc đã hai tuần trôi qua. Kể từ hôm đó Hoắc Dung Thành rời khỏi bệnh viện, anh ta chưa từng ghé thăm thêm lần nào. Tô Tú Song thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng vui vẻ hơn, sức khỏe hồi phục càng ngày càng nhanh.
Tô Tú Duyên và Lưu Mộ Liên đến thăm một lần, chỉ có mình Tô Trọng Quân chưa từng tới lân nào. Tô Tú Song rất buồn bã, cô cho rằng cha đã tha thứ mình, thì ra vẫn chưa.