Có lẽ là do giọng nói quá lớn cũng có thể là do quá nhiều tiếng thì thầm cất lên mà bất chợt, ánh mắt như rắn độc của Trương Tiến Trung quét qua.
Trong thoáng chốc, im lặng như tờ.
Ánh mắt của Vương Minh Vũ cũng nhìn về phía đó, khi lướt qua bóng lưng của Tô Tú Song, thì thoáng dừng lại: “đa͙σ diễn Trương, anh thấy cô gái kia thế nào?”
Trương Tiến Trung nhìn một lúc, vẫy tay: “Gọi qua đây.”
Tất cả mọi người thấy Vương Minh Vũ đi tới, người nào người nấy đồng loạt cúi đầu chỉnh sửa lại quần áo như thể không hay biết gì.
“Cô, đi theo tôi qua đây.”
Vương Minh Vũ chỉ vào Tô Tú Song.
“Tôi?”
Tô Tú Song chỉ ngược lại vào mình, tưởng đâu mình nghe nhầm.
“Đúng, là cô đấy”
Tô Tú Song ngơ ngác không hiểu chuyện gì, lẽo đếo đi theo.
Cách đó không xa, Bạch Tĩnh tỏ ra lo lăng.
Trương Tiến Trung đăm chiêu quan sát Tô Tú Song từ trên xuống dưới, cũng không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm.
Tô Tú Song bị nhìn chòng chọc thì thấy sở gai ốc, ớn lạnh cả người, khẽ húng hắng mấy tiếng, lên tiếng trước: “Tôi bận lắm, nếu như đa͙σ diễn không có việc gì khác thì tôi xin phép đi trước.”
“Có biết múa không?” Anh ta đột nhiên cất tiếng hỏi.
Tô Tú Song gật đầu.
“Múa thử một đoạn xem”
Tuy mặt mày ngơ ngác nhưng Tô Tú Song vẫn múa một đoạn đơn giản.
Trương Tiến Trung tức thì vỗ tay: “Thay phục trang, hóa trang cho cô ấy!”
Và cứ như vậy, Tô Tú Song bị đẩy vào phòng hóa trang để trang điểm, làm tóc, thay quần áo trong sự ngơ ngác.
Đến khi bước ra khỏi phòng hóa trang, Trương Tiến Trung hết sức hài lòng, trong mắt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên ngưỡng mộ.
Trước khi trang điểm đã thấy đẹp mộc mạc thuần khiết, trắng trong thanh tú, trang điểm lên quả thực khiến người †a ngỡ ngàng.
“Treo cô ấy lên”
“Khoan đã!” Tô Tú Song rối rít lên tiếng: “Tại làm sao mà treo tôi lên, thế là thế nào?”
“Hôm nay Liễu Y Y không đến, cô đóng thế cho cô ta một hôm” Vương Minh Vũ giải thích.
“Không đóng.”
Tô Tú Song không buồn nghĩ ngợi liền từ chối thẳng thừng.