Hoắc Dung Thành trâm mặc không nói, vươn tay kéo cô.
“Xin lỗi”
Tay cô vẫn bị nắm chặt không buông: “Đừng giận nữa, được không?”
“Đừng đụng vào tôi…
Ngực của anh phập phồng, vẻ mặt lạnh lùng, áo ngủ sắp bị cô kéo ra rồi.
“Tôi không đụng vào anh, có phải anh sẽ không giận nữa không?” Tô Tú Song tận dụng cơ hội, nhẹ giọng thương lượng.
Hoắc Dung Thành khế nhắm mắt lại.
Người phụ nữ này, còn ngốc hơn heo.
“Đừng giận nữa, được không? tức giận vừa tổn thương thân thể, lại hao phí tinh thân, mà còn mau già nữa” Cô ngập ngừng mở miệng, kèm theo nụ cười trên mặt: “Tôi làm món đậu hủ non anh thích ăn nhất đấy, xuống lầu ăn cơm trước đi”
Ánh mắt Hoắc Dung Thành lạnh lùng.
Tức no rồi còn ăn được nữa à.
“Tôi còn nhờ thợ làm bánh chuẩn bị bánh sinh nhật, tối nay bù sinh nhật cho anh đó”
Hoắc Dung Thành hừ lạnh một tiếng: “ bù sinh nhật, có gì thú vị? một năm, sinh nhật chỉ có một lần, qua ngày đó rồi thì ngày khác đều không phải nữa”
Tô Tú Song nhắm mắt, kìm cơn giận xuống: “ thế thì anh cũng phải nói trước chứ, anh không nói sao tôi biết là sinh nhật anh?”
“hẹn ăn cơm tối còn có thể quên, thì còn kì vọng gì cô nhớ sinh nhật tôi?”
“Anh…”
Tô Tú Song tức giận, ngực phập phồng: “Tôi hỏi anh lần cuối, có ăn không?”
Anh mím môi mỏng thành một đường thẳng, hút thuốc.
“Không ăn thì thôi!”
Cô bực bội nói, cuối vùng tức giận xông về phía cửa.
Bỏ tay mới kéo ra, Hoắc Diệc Phong với ŧıểυ Bạch đánh đá lung tung xông vào: “Anh hai, tên trộm đâu?”
Hoắc Dung Thành nhíu mày.
“Em nhìn thấy có tên trộm treo ở ngoài cửa sổ phòng anh, nhìn này, công cụ gây án còn ở đây này” Hoắc Diệc Phong chỉ vào ga trải giường có đang phấp phới trong gió lạnh.
“Em mới là trộm, cả nhà em đều là trộm ấy”
Tô Tú Song thẹn quá hoá giận buông một câu, tức giận đập vào vai Hoắc Diệc Phong rồi bỏ đi.
“Người phụ nữ đáng chết này, bị bệnh thần kinh, tức giận bậy gì đó, không có gì lại đi kiếm chuyện…”
Hoắc Diệc Phong còn chưa kịp nói xong, thì đôi chân dài của Hoắc Dung Thành bước nhanh tới, vô ý va phải vai phải của cậu.
Hoắc Diệc Phong: “…
Chuyện gì thế, sao. mỗi người đều làm khó cho vai của cậu thế?
Trong phòng khách.
Quản gia Trương thấy Tô Tú Song tức giận đi xuống: “Cậu hai không xuống sao?”