Quản gia Trương cũng thật sự bị vẻ mặt của Hoắc Dung Thành làm cho kinh sợ, tiến lên can ngăn nói: “Cậu hai, có chuyện gì từ từ nói.”
“Đi chỗ khác!”
Hoắc Dung Thành hét lên, giọng điệu và vẻ mặt vô cùng sốt ruột.
Quản gia Trương đành phải rời đi.
Thấy vậy, Tô Tú Song không né tránh nữa, ngửa cổ nhìn thẳng vào anh.
Ánh sáng lạnh lếo trong mắt tụ lại thành băng, Hoắc Dung Thành dùng những ngón tay thon dài bóp vào cằm cô, gằn từng chữ: “Học đàn ông tưởng mặc váy vào là giả bộ mất trí nhớ được sao. Mấy ngày trước cô đã hứa với tôi những gì?”
“Cái gì?”
Tô Tú Song nhíu mày, bối rối.
Lần này, lông ngực của Hoắc Dung Thành như sắp nổ tung, giọng nói gần như cố nén ra giữa kế răng: ‘Ăn tối, quà”
Tô Tú Song chớp chớp mắt, ngờ ngợ, có chuyện này sao.
“Chỉ là bữa tối và quà thôi sao. Hai ngày nữa, tôi sẽ bù đắp cho anh” Cô nhẹ nhàng nói.
““Huh…
Hoắc Dung Thành chế nhạo, đột nhiên thả bàn tay đang bóp lấy cằm của cô, trên trán hằn lên những đường gân xanh: “Cô cho rằng tôi thiếu người sao?”
Giọng nói vừa dứt, anh ta rời đi với khuôn mặt lạnh lùng.
Tô Tú Song vẫn đứng im tại chỗ.
Sau khi Hoắc Dung Thành rời đi, quản gia Trương nói: “Mợ hai, có phải mợ hứa hôm qua sẽ nấu ăn và tặng quà cho cậu hai không?”