Hàn Văn Thiên lúc này còn đang say rượu nằm trên giường cùng nữ nhân, nhất thời không tỉnh táo, nghe không rõ: “Cậu nói cái gì cơ?”
“Bây giờ, ngay lập tức, đứng dậy ngay cho tôi, kiểm tra xem, Tô, Tú, Song, đang, ở đâu!”
Anh nghiến răng và cố nén từng chữ từng chữ từ kế răng.
Hàn Văn Thiên ở trên giường chỉ kịp cảm thấy có cơn gió thổi qua, còn không kịp mặc qυầи ɭóŧ, vội vàng bấm điện thoại.
Năm phút sau, anh ta gọi lại cho Hoắc Dung Thành: “Ở khu biệt thự tư nhân trên đường Giang Nam, chủ nhà của biệt thự là Tô Tú Duyên, một người là Tô Tú Duyên, một người là Tô Tú Song, là hai chị em sao?”
“Tút!”
Hoắc Dung Thành cúp máy ngay lập tức.
Đôi mắt anh lạnh lùng, và nở một nụ cười lạnh lùng giễu cợt.
Haha, cô ấy thật to gan và có dũng khí đấy, vì vậy mà cô ấy đã bỏ rơi anh, để anh đợi ba tiếng đồng hồ, thất hẹn với anh và không trở vê nhà dù trời đã khuya.
Anh ném luôn chiếc điện thoại di động đắt tiền xuống đất, khoác lên người một chiếc áo ngủ màu đen rồi đi xuống lầu.
Quản gia Trương vẫn chưa ngủ, ông ta đang ngồi trong phòng khách đợi Tô Tú Song về. Đột nhiên nhìn thấy Hoắc Dung Thành xuất hiện ở cầu thang, ông ta liền sửng sốt.
Sao cậu hai lại im lặng đến như vậy, giống như Diêm Vương đến đây để lấy mạng ông ta vậy.
“Không cho cô ấy bước vào nhà này nữa, nếu không, ông cũng không cần phải ở lại làm việc nữa, chỉ cần chuẩn bị chăn áo đồ đạc và rời đi!”
Khuôn mặt của Hoắc Dung Thành lạnh như băng, quai hàm nghiến chặt.
Quản gia Trương lại giật mình.
Cậu hai làm sao lại tức giận như vậy rồi?
Mới vừa rồi cậu ấy còn đang suy nghĩ mua ô tô cho mợ hai, bây giờ ngay cả vào nhà cũng không cho phép.
“Tôi đã rõ thưa cậu!”
Ông nhẹ nhàng đáp lại.
Ông đã già rồi, thực sự không hiểu được thế giới của những người trẻ.
Chẳng lẽ, nguyên nhân khiến cậu hai tức giận chính là mợ hai không tổ chức sinh nhật cho cậu sao?
Nhưng mà, giọng điệu của cậu hai quá nghiêm túc, không hề đùa giỡn chút nào, nhà họ Hoắc thật sự từ giờ không dám để mợ hai bước vào.
Cả đêm, Hoắc Dung Thành chỉ ngủ được hai tiếng, trên môi đầy khói thuốc, đứng trầm ngâm trước cửa sổ kiểu Pháp.
Sáng sớm, Hoắc Lăng Tùng thấy sắc mặt anh tối sầm và trông rất nặng nề, định tiến lên hỏi nhưng lại thấy quản gia Trương quản sự vấy tay gọi lại, anh đành từ bỏ ý định.
Chắc chắn rồi, từ sáng tới giờ, vẻ mặt u ám và nặng nề của Hoắc Dung Thành vẫn chưa hề dịu đi, lúc nào cũng nhăn nhó tức giận như vậy.
Từ trên xuống dưới, nhà họ Hoắc, ngay cả ŧıểυ Bạch cũng không nɠɵạı lệ, đều chịu tai ương như nhau.
“Anh hai, có phải đêm qua anh ngủ không ngon không?”
Hoắc Diệc Phong hạ giọng hỏi, thận trọng đến nỗi không dám thở.