Nói xong, Bạch Tĩnh khô hết miệng mà vẫn không thuyết phục được, cô cúi gằm mặt xuống thất vọng ủ rũ: “Vậy thì tối nay là sinh nhật của tớ, cậu nhất định sẽ phải đi đúng không?”
Tô Tú Song nghiêng đầu nhìn cô: “Sinh nhật thật hay sinh nhật giả vậy?”
Bạch Tĩnh tức giận đặt tay lên ngực nén hơi thở lại, sau đó lấy chứng minh thư từ trong túi ra, đập vào trong tay Tô Tú Song: “Tự mình xem đi!”
“Là dương lịch hay âm lịch?”
“Âm lịch, chúng ta toàn lấy ngày âm để tổ chức sinh nhật mà”
Tô Tú Song gật đầu: “Ừ!”
Thực ra Bạch Tĩnh cũng không tức giận đến như vậy: “Chiều nay không bận gì thì đến xem tớ diễn nhé!”
“Được!”
Buổi chiều công việc không có gì làm, thời gian rảnh rỗi nhiều, dù sao cũng không bận gì nên Tô Tú Song đi xem đoàn làm phim quay phim.
Tình cờ là đang quay cảnh của Bạch Tĩnh.
Cô đóng vai một cung nữ đi theo hầu hạ công chúa, vô tình bị một kẻ giết người ám sát.
Nhìn thấy bóng đen phản chiếu trên cửa sổ, cô hét lên: “Có thích khách!”
Chưa kịp dứt lời, kẻ giết người đã bắn một phi tiêu vào cổ cô.
Máu văng tung toé trên nền nhà.
Bạch Tĩnh ngã xuống đất và chết.
Tô Tú Song -”…” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mất hai giờ đồng hồ để trang điểm và chỉ xuất hiện trong hai giây.
Bạch Tĩnh đi ra ngoài, rửa mặt, tẩy trang và đội tóc giả.
Tô Tú Song tựa người vào tường, nói: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Vậy cậu muốn thế nào nữa?”
“Ít nhất cũng phải có hai cảnh chứ”
“Hai hôm trước có một cảnh nữa, và tớ đã làm tương đối tốt, ít nhất thì địa vị của cung nữ cũng khá quan trọng.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Bạch Tĩnh đã rửa mặt và thay quần áo xong.
Lúc này các vai chính đều đã xong, Tô Tú Song quay về phòng thay đồ, chờ các diễn viên thay quần áo ra, sau đó cô lại treo lên.
Tần Du Du nhìn cô đầy ẩn ý.
Người trợ lý cũng tỏ thái độ, giả vờ bất cẩn rồi giãm lên chân cô vài lần.
Tô Tú Song ra khỏi phòng thay đồ, hai cánh tay đều đã mỏi nhừ.
“Ánh mắt của Tân Du Du không được thiện cảm cho lắm, mấy ngày nữa cậu nên cẩn thận” Bạch Tĩnh có chút lo lắng.
“Phải xem tình hình thế nào đã rồi tớ sẽ có cách ứng phó, đi một bước, canh một bước Vừa đi vừa nói chuyện, họ đã ra khỏi phim trường từ lúc nào không hay.