ŧıểυ Bạch cũng đã thức dậy, nhìn thấy Hoắc Dung Thành, cái đuôi của chú chó không ngừng ngoe nguẩy, vẫy nhanh tít và nhảy lên xung quanh anh ta.
Hoắc Dung Thành cúi đầu lườm nó một cái: “Đuổi theo ta đi!”
Thế là, ŧıểυ Bạch càng vui mừng, đi theo phía sau anh.
Buổi sáng sau khi chạy mười kilômét, tinh thần Hoắc Dung Thành đã sảng khoái lên nhiều. ŧıểυ Bạch ngã xuống đất, giơ bốn chân lên để lộ ra phần bụng, lè lưỡi thở hồng hộc.
May mắn thay, không bị tắc đường nên Hoắc Lăng Tùng lái xe rất nhanh, cuối cùng cũng đến đúng giờ, vẫn kịp quẹt thẻ cửa vào.
“Hừ hừ”
Tô Tú Song hơi khom lưng xuống, hai tay chống vào eo, thở hổn hển.
Vừa rồi cô chạy quá nhanh, nhịp tim và hơi thở không theo kịp. Bây giờ cô chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Này, vẫn đến kịp à?”
Đột nhiên Bạch Tĩnh xuất hiện ở phía sau, võ hai cái vào vai cô.
Tô Tú Song xua tay, thậm chí không nói thành lời.
“Cậu sao vậy?”
“Chạy…nhanh quá…vội quá…’ Bạch Tĩnh lắc đầu: “Với vóc dáng yếu ớt này của cậu, thật sự phải rèn luyện và tập thể dục nhiều, thôi không nói nữa, buổi trưa gặp lại nhé!”
“Được!”
Vào phòng thay đồ, trợ lý của Tân Du Du đang giúp cô thay trang phục.
Tô Tú Song nhanh chóng đi tới giúp đỡ.
“Cô đi chết ở chỗ nào vậy? Tại sao bây giờ mới đến?” Người trợ lý tỏ vẻ khó chịu mắng nhiếc cô với sắc mặt lạnh lùng: “Vẫn còn thua xa so với cô gái số 01”
Tô Tú Song không nói câu nào, lặng lẽ giúp Tân Du Du thay trang phục, coi như không nghe thấy gì.
“Còn giả điếc được sao?”
Người trợ lý còn cố tình huých bả vai vào người cô hai lần.
Tô Tú Song nhướng mày, vẫn cố chịu đựng.
Người trợ lý thấy Tô Tú Song không phản ứng gì nên cũng cảm thấy vô vị và không tiếp tục làm khó nữa.
Tuy nhiên, khi rời đi, Tô Tú Song đã tận mắt nhìn thấy trợ lý của Tân Du Du lấy hai cây kim cắm vào một trong những bộ quần áo được treo ở đó.
Tô Tú Song bước tới và nhìn thấy đó là chiếc áo bra cúp ngực mà cô gái số 02 phải mặc hôm nay.
Cô nhíu mày, lấy hai cây kim bên trong ra.
Không cần biết Tần Du Du và cô gái số 02 có hận thù gì với nhau, nhưng Tô Tú Song là người thiết kế trang phục, nếu xảy ra sự cố gì về trang phục thì cô sẽ là người chịu trách nhiệm đầu tiên.
Thoáng chốc đã đến giờ ăn trưa.
Bạch Tĩnh đã đứng đợi cô ở bên ngoài phòng thay đồ từ rất lâu rồi.
Vừa nhìn thấy Tô Tú Song, Bạch Tĩnh liền vẫy tay gọi: “Ở đây! Cậu có đói không?”