Trong phòng phẫu thuật, Hoắc Lăng Tùng đã thay đồ, đeo khẩu trang và bao tay, tiếp nhận dao phẫu thuật từ y tá.
“Cắt túi mật trước, tiến hành chỉnh lại mạch máu và đường mật, sau đó cắt phần gan bị bệnh. Bác sĩ gây mê chú ý giám sát và duy trì huyết áp”
Anh thành thạo phân công, thái độ nghiêm túc chỉnh chu.
“Vâng, thưa giáo sư Tùng.”
Y tá và bác sĩ gây mê đều tập trung làm nhiệm vụ của mình. Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng phẫu thuật chỉ có tiếng dao phẫu thuật và tiếng hít thở liên tục vang lên.
Phòng nghỉ ngoài phòng phẫu thuật, ông Gia xoay phật châu: “Quản gia, phẫu thuật cần khoảng bao lâu?”
“Nghe bác sĩ nói thì phẫu thuật cỡ lớn như thế này có khả năng tốn thời gian đến 10 tiếng. Cậu cả nhiều may mắn, chắc chắn sẽ bình yên vô sự, ngài đừng quá lo lắng” Quản gia tiến lên, pha một ly trà đặt trước mặt ông ta.
“Ừ” Ông Gia nhắm mắt lại.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Sáu tiếng sau, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra. Hoắc Lăng Tùng đi đầu bước ra, tháo khẩu trang xuống, thấy Tô Tú Duyên nghênh đón, anh nói: “Phẫu thuật rất thành công, thuốc mê còn chưa biến mất, cho nên cô ấy vẫn còn đang hôn mê”
Tô Tú Duyên yên lòng, vội vàng nói cảm ơn. Sau đó Hoắc Lăng Tùng lại dẫn bác sĩ chủ trị mở cửa phòng nghỉ: “Ông Ơi.”
“Đã phẫu thuật xong rồi hả?” Ông Gia cầm gậy chống, cất phật châu.
“Cuộc phẫu thuật rất thành công”
Nghe vậy, vẻ mặt luôn thâm trầm uy nghiêm của ông ta hiếm khi lộ ra chút hiền lành. Ông ta vỗ vai Hoắc Lăng Tùng: “Ngành y hiện nay càng ngày càng phát triển. Quản gia, rót 17 tỷ 500 triệu cho nội khoa bệnh viện.”
Nghe vậy, giám đốc bệnh viện vui vẻ ra mặt, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn ông.”
“Ta có thể thăm bệnh không?” Ông Gia không để ý tới giám đốc bệnh viện, chỉ nhìn Hoắc Lăng Tùng.
“Không được. Kế tiếp bệnh nhân sẽ được chuyển vào phòng ICU, theo dõi xem có phản ứng bài dị sau phẫu thuật hay không. Chờ đến khi vượt qua giai đoạn nguy hiểm, con sẽ nói cho ngài, lúc đó ngài hãng đến thăm”
Ông Gia gật đầu, nhìn Hoắc Lăng Tùng thật sâu: “Chuyện này con có trách nhiệm rất nặng, hãy chú ý một chút, ta không muốn nghe thấy bất cứ tin chẳng lành nào”
Đến khi Tô Tú Song tỉnh lại đã là ngày hôm sau khi phẫu thuật. Trong phòng bệnh chỉ có y tá. Cổ họng khát khô, cô khẽ ho khan, giọng nói vừa nhẹ vừa nhỏ: “Nước…”
“Cuối cùng cô cũng đã tỉnh. Tôi sẽ đi rót nước cho cô ngay” Y tá vui vẻ, nhanh chóng rót ly nước ấm, chấm ít nước trên bông ngoáy tay rồi bôi lên đôi môi tái nhợt của Tô Tú Song.
“Phẫu thuật…
Không chờ cô nói xong, y tá đã trực tiếp ngắt lời: “Phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân được ghép gan còn đang ở trong phòng ICU, cần quan sát thêm một khoảng thời gian.”