Vừa ra khỏi phòng làm việc, cô giơ tay lên vỗ hai cái vào chiếc má đang nóng bừng bừng, thật là muốn chết quách đi mà!
Bên trong phòng.
Hoắc Dung Thành tức giận ngồi xuống ghế.
Cố Hàn nuốt nước bọt, nhìn sắc mặt của cậu hai lúc này dường như không hài lòng, anh đã làm gián đoạn việc tốt của cậu hai, đến không đúng lúc sao?
“Tất cả đều làm xong chưa?”
Anh thay áo, ánh mắt lướt qua chỗ đồ ngọt đặt trên bàn, nếm thử một miếng nhỏ.
Vừa ngọt vừa béo, hương vị cũng tạm được, cũng không phải là quá tệ, ngoài việc quá ngọt ra thì cũng gọi là ăn được.
“Làm xong rồi ạ”
Cố Hàn mở miệng, khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy hành động của cậu hai.
“Ừm.” anh lại ăn thêm miếng nữa: “Chuẩn bị xe trở về cung điện”
“Dạ, cậu hai.”
Nghe tin, Tô Tú Song cau mày, chuyện này vốn đã được định trước rồi, nhất thiết phải quay trở về sao?
Cả ba người lên xe chạy thẳng về cung điện.
Phía sau xe họ, có năm sáu chiếc xe phổ thông không mấy nổi bật theo sau bí mật bảo vệ.
May thay, trên đường không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, họ an toàn quay trở về cung điện.
Chỉ là, có quá nhiều người đang ở bên ngoài cung điện, chen chúc thành một đoàn, lớn tiếng phản đối, đông đến mức một con kiến cũng khó mà lọt qua được.
Không còn cách nào, chiếc xe đành phải đi vòng qua cửa phụ.
Ở khu vườn sau, Nữ hoàng đang mở tiệc chiêu đãi Vân Hạn Văn và Mộ Hải Hưng, đi theo còn có cả Anna. Bầu không khí tràn ngập niềm vui và mọi người ai ai cũng nở nụ cười trên môi.
“Anh Hoắc, anh chưa chết, Brian nói với tôi là anh đã chết rồi, anh ta dám lừa tôi”
Anna hạnh phúc và lao về phía Hoắc Dung Thành.
Hoắc Dung Thành lạnh lùng sầm mặt lại, lùi một bước khiến Anna ngã ngay trước mũi giày của anh, anh không để cho cô động vào dù chỉ một góc áo.
Tô Tú Song đứng bên cạnh, khế nhếch miệng, cô chỉ im lặng đứng nhìn nhưng trong lòng lại nhói đau.
Ba người còn lại quay đầu qua nhìn.
Khóe miệng Vân Hạn Văn hiểm ác nhếch lên, không giấu nổi sự đắc ý.
“Cậu Hoắc à, bởi vì hai ngày hôm trước cậu vắng mặt trong buổi hội nghị và yến tiệc thế nên Hoàng gia đã ký kết hợp tác với tập đoàn Apollo rồi. Sau này nếu như còn có cơ hội, chúng ta sẽ hợp tác với nhau”
Nữ hoàng đứng dậy, cầm chiếc mũ đội lên đầu, khắp người bà tỏa ra phong thái nho nhã.
“Vâng”
Vẻ mặt Hoắc Dung Thành hờ hững, không thay đổi cảm xúc.
Tô Tú Song ghét nhất là hạng ŧıểυ nhân đắc chí như vậy.
Cô tiến lên phía trước một bước, đứng đối diện với Nữ hoàng, thẳng lưng kính cẩn nói: “Thưa Nữ hoàng, buổi yến tiệc và hội nghị quan trọng như vậy, nếu như không có lý do chính đáng ai lại muốn vắng mặt?”