Nghe vậy, trái tim Tô Tú Song đi phía sau có hơi run lên, cảm thấy cả người đều rất ngượng nghịu.
“Thưa anh, đây là loại áo siêu mỏng, mặc lên vô cùng thoải mái dễ chịu, không có bất kì cảm giác gò bó nào”
Vẻ mặt anh ta lạnh nhạt, thẳng thừng bỏ ngoài tai lời của nhân viên bán hàng, quay đầu lại nhìn cô, hỏi: “Cô thích loại nào?”
“Cái nào cũng được, đều rất tốt.”
Tô Tú Song mím môi, cũng không buồn đưa mắt lên nhìn.
Đây cũng là lần đầu tiên cô đến cửa hàng kiểu này cùng với một người đàn ông, có hơi ngượng nghịu, không quen chút nào.
Hoắc Dung Thành nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, sau đó lại liếc sang nhân viên bán hàng ban nấy, nói: “Gói tất cả lại giúp tôi”
Tất cả?
Anh ta điên rồi sao?
Sở thích kiểu gì vậy?
Tô Tú Song dùng tay đỡ lấy trán, bất chợt cảm thấy đau đầu!
“Bên kia, có muốn… Ngón tay thon dài của anh ta tùy ý chỉ vê một hướng.
Tô Tú Song liếc mắt theo hướng đó, hai má lập tức đỏ lên, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Anh… anh mua đồ gợi cảm đó làm gì?”
“Gợi cảm thì không thể mặc được à?”
Anh ta quay đầu lại, gương mặt hoàn toàn bình tĩnh, thản nhiên hỏi.
Tô Tú Song không biết nên đáp lại kiểu gì, tức giận nói: “Nếu có năng lực, đừng chỉ mua phần trên mà không mua phần dưới chứ!”
Không ngờ, lời vừa dứt, một giọng nam trầm thấp lại vang lên: “qυầи ɭóŧ cũng gói hết lại”
Tô Tú Song tức đến mức ôm ngực, im lặng không nói được lời nào.
Cô nhận thua!
Cứ như vậy đi qua đi lại, lúc hai người quay trở về khách sạn thì đã là 12 giờ khuya, hai mắt Tô Tú Song trĩu nặng, cô mệt mỏi ngã ra giường, thoáng cái đã ngủ say.
Đột nhiên, thân thể cô bị chấn động, lập tức bừng tỉnh, hổn hển hít lấy từng ngụm khí.
Cô đã gặp ác mộng.
Trong mơ, có một bầy rắn mình đầy hoa văn thi nhau quấn lấy Tô Tú Song, siết chặt lấy cổ của cô, những cái lưỡi đỏ thè ra liếʍ lên mặt cô.
“Hà…”
Cô thở ra một hơi, ánh mắt liếc sang bên cạnh, vị trí bên phải vẫn còn trống không, chẳng thấy bóng dáng của người đàn ông kia đâu cả.
Cô đưa tay ra, sờ qua một cái, cảm giác lạnh lẽo, hình như là cả đêm anh ta không có ngủ.
Lại liếc qua màn hình điện thoại di động, lúc bấy giờ mới là năm giờ sáng.
Cũng vừa hay không ngủ được, Tô Tú Song vén chăn đứng dậy, nhìn thấy đèn trong phòng làm việc vẫn còn sáng, cô bèn pha một ly cà phê rồi mang vào đó.