Tuy nhiên sau khi ngửi thấy mùi thơm phả ra trên đó, thân thể cô ngược lại vô cùng thành thật, tay không tự chủ được mà đưa lên, nhét cá nướng vào miệng.
Ừm, thật là thơm!
Ăn gần xong, Tô Tú Song mới nhớ đến cái vết thương kia: “Con rắn đó, có độc hay không vậy?”
Hoắc Dung Thành ngôi bên cạnh, liếc mắt nhìn cô.
“Tôi thấy máu có màu đen, anh giúp tôi hút máu như vậy, liệu có vấn đề gì không?”
Nội tâm cô hơi hỗn loạn, sắc mặt lo lắng hỏi.
“Nếu trúng độc thì hai đến sáu tiếng sau mới thể hiện triệu chứng, giờ hãy còn sớm.” Hoắc Dung Thành thờ ơ trả lời, vẻ mặt bình tĩnh mà lạnh lùng.
Nghe vậy, đáy lòng Tô Tú Song trở nên hốt hoảng, cô chỉ đành tự an ủi: “Cái con rắn đó thoạt nhìn rất hiên lành, chắc sẽ không có độc đâu.”
Hoắc Dung Thành giật giật khoé môi, chậm rãi nói: “Không ngờ cô còn có khả năng này, biết xem tướng cho rắn, nếu nó thật sự tốt bụng, liệu sẽ mở miệng cắn người ư?”
Một câu trúng đích!
Tô Tú Song chẳng thể phản bác nổi.
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên †ừ trên không bên trong khu rừng.
Âm thanh rầm rập, đỉnh tai nhức óc, quả thực như muốn xuyên thủng màng nhĩ.
Tô Tú Song ngẩng đầu.
Một chiếc máy bay trực thăng màu trăng bỗng xuất hiện trên bầu trời, khoảng cách có hơi xa, không nhìn ra được là Cố Hàn hay là Vân Hạn Văn.
Tuy nhiên, cái máy bay đó rõ ràng là đang tìm kiếm cái gì, cứ bay qua bay lại trên bầu trời chẳng chịu rời đi.
Nhất thời, cô có hơi khẩn trương, cổ họng trở nên khô khốc, hỏi: “Có cần phải trốn đi không?”
Hai người, một người bị thương ở cánh tay, người kia tạm thời bị thọt mất một chân, có khi lại còn trúng độc.
Nếu chẳng may người trên kia là Vân Hạn Văn, thì họ chỉ còn đường chết mà thôi.
Hoắc Dung Thành khế nhếch đôi môi mỏng, không nói câu nào, bình tĩnh nhìn lên chiếc máy bay trên bầu trời.
Đột nhiên, một viên đạn khói màu vàng được bắn lên không trung.