Hoắc Dung Thành nhướng mắt, nhìn lướt qua rừng cây rồi đổi hướng “Nơi này xem ra hoang vu không người, sẽ có chỗ ở sao?”
nɠɵạı trừ rừng cây thì cũng chỉ có rừng cây, cây mọc rất cao, nhìn cũng không nhìn xa được.
Hoắc Dung Thành không trả lời cô, mà tiếp tục đi, giày giãm lên cành cây khô, phát ra âm thanh xào xạc xào xạc.
Xung quanh, thú hoang phát ra tiếng kêu.
Tô Tú Song cắn răng, tay ôm lấy cổ người đàn ông càn siết chặt hơn một chút.
Dưới ánh trăng, bóng hai người được kéo ra rất dài.
Cũng không rõ đã đi bao lâu, có lẽ là nửa giờ, cũng có thể là một tiếng, thì có thể là một giờ, bỗng một ngôi nhà cũ xuất hiện trong tâm mắt.
Hơn nữa, nó không thể được xem như căn nhà, vì toàn bộ đều được dựng nên bằng những khúc gỗ.
Bên trong nɠɵạı trừ một tấm ván gỗ làm thành giường ra thì không có gì cả.
“Ở đây đi” Hoắc Dung Thành lên tiếng, để cô xuống đất, ánh mắt lướt qua căn phòng, trâm giọng nói: “đợi một lát đừng nhúc nhích.”
“0h”
Tô Tú Song ngoan ngoãn đáp lại, quần áo trên người vẫn còn nhỏ nước, cô tiện tay vắt lại.
Không dám đi ra ngoài, cô ngồi ở trên tấm ván gỗ, ngoan ngoãn chờ người đàn ông trở lại.
Khi Hoắc Dung Thành quay lại lần nữa thì mang theo cành cây khô.
Gom lại thành một đống rồi nhóm lửa.
Ngọn lửa bùng lên, phút chốc cả căn phòng trở nên sáng sủa, ấm áp.
“Cởi áo khoác ra…’ Ánh mắt anh nhìn qua, mở miệng bình tĩnh nói.
“Anh muốn làm gì?” vẻ mặt Tô Tú Song đầy cảnh giác, không những không cởi ra mà tay còn nắm chặt áo khoác hơn.
“Cô thấy tôi muốn làm gì?” Hoắc Dung Thành nhướng mày, ánh mắt nhìn ra núi sâu rừng già ở bên ngoài cửa sổ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tô Tú Song: “trước hiếp sau giết, sau đó ném xác ở nơi hoang vu?”
Tô Tú Song mím miệng không nói.
“Không muốn cởi, là vì cảm thấy mặc áo quần ướt trên người rất thoải mái hả?”
Phút chốc, Tô Tú Song đột nhiên nhận ra, tức giận cong môi: “không thể đàng hoàng nói chuyện à?”
Tên đàn ông này, quan tâm người khác mà không nói cho đàng hoàng, cứ phải nói chuyện kì cục mới được.
Cô cởi quần áo của mình ra rồi tiện †ay đưa qua.
Một nhánh cây dài mà nhẫn nhụi, to bằng đầu ngón tay, gác hai đầu khúc cây lên cây xiên đặt hai bên đống lửa.
Anh khoác áo lên cành cây.
Sau đó, Hoắc Dung Thành ngồi trước đống lửa, cởi áo khoác đen, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong.
Chỗ cánh tay toàn bộ bị máu tươi nhuộm đỏ, vì bị bắn cũng một thời gian hơi lâu nên máu tươi đông lại thành cục máu, thành màu đen.