Tiếng súng trên xe tiếng cũng càng ngày càng dày đặc.
Thân thể Tô Tú Song lắc mình theo xe, khiến cô thấy chóng mặt quay cuồng, trời đất như đảo loạn.
“Choang”
Một phát súng bắn trúng kính xe và đạn bay xẹt qua tai.
Lúc này, Tô Tú Song mới cảm giác được nguy hiểm, cô có thể mất mạng bất cứ lúc nào, ngực cô phập phồng kịch liệt, cô bớt thời giờ liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: “Không phải một cuộc bạo động thông thường, người ta cố ý ghim anh, tới giết anh”
Nếu là một cuộc bạo động thông thường, họ tuyệt đối sẽ không vẫn đuổi sát theo xe.
“Ừ”
Hoắc Dung Thành không nóng không lạnh mà lên tiếng trả lời, coi như là đáp lại cô.
Sau cùng, ánh mắt của anh nặng nề nhìn chằm chằm vào Cố Hàn: “Tránh ra, tôi lái.”
“Vâng, cậu hai”
Đang nói chuyện, Cố Hàn đã nhảy từ vị trí lái xe xuống hàng ghế sau.
“Người đuổi giết mấy người là ai?”
Tô Tú Song nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Hàn nói: “Vân Hạn Văn hay là Cố Hải Xương?”
Cố Hàn không trả lời, chuyện đột nhiên xảy ra nên anh ta không có sự chuẩn bị, hiện tại anh ta chỉ có thể ngồi chờ chết, không thể đánh trả.
Tiếng súng càng ngày càng gần, Tô Tú Song hơi hoảng sợ, cô không tự chủ nuốt nước bọt, hơi nôn nóng nói: “Sao đạn của bọn họ còn chưa hết?”
“Bà hai, cô nghĩ đây là phim à?
Không có sự chuẩn bị đủ đầy đủ súng ống và đạn dược mà tới giết?”
Cố Hàn hơi khinh bỉ nói.
Tuy bị khinh bỉ, nhưng Tô Tú Song vẫn suy nghĩ một chút, cô cảm thấy anh ta nói rất có lý: “Vậy co xe chống đạn không?”
“Không đề phòng, vẫn có, bà hai, xin cô ngậm miệng.”
Qua cửa sổ, Cố Hàn nhìn chiếc xe đang tiến lại gần, anh ta phiền phức mà tức giận nói.
Nghe vậy, Tô Tú Song cũng sợ sẽ ảnh hưởng đến sự chú ý của anh ta, nên cô không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, trái tim cô vẫn kinh hoàng đập râm rầm rầm.
Đơn giản là sống chết chạy trốn.
Cố Hàn lấy điện thoại di động ra, thì phát hiện ngay cả tín hiệu cũng bị cắt đứt, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu hai, nhất định là con chó điên Vân Hạn Văn kia, đều tại tôi lơ là sơ suất, không nghĩ tới anh ta sẽ ra tay nhanh như vậy.”
“Đừng ồn ào, bảo vệ cô ấy…”
Giữa hai lông mày Hoắc Dung Thành hiện ra vẻ không kiên nhẫn, anh khế động môi mỏng lạnh lùng nói.
Lập tức, Cố Hàn im miệng.
Đạn ngày càng dày đặc và đến gần hơn, còn mưa bom bão đạn hơn cả phim trong tỉ vi.
Tô Tú Song chưa từng trải qua cảnh tượng này, miệng cô đóng chặt, không rên một tiếng.