Một nơi khác, Hoắc Dung Thành sải bước đi nhanh về phía trước , giống như dưới chân có gió.
Cố Hàn cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau.
“Điều tra đến đâu rồi?” Anh không quay đầu lại, hỏi Cố Hàn.
“Lần này dù là thương nhân hay chính khách đều có rất nhiều người có danh tiếng đến, muốn tranh khối thịt béo nước Anh, còn có…’ Cố Hàn ngập ngừng một chút, muốn nói lại thôi.
Hoắc Dung Thành nghiêng đầu nhìn anh ta: “Từ khi nào cậu bắt đầu ấp a ấp úng như thế? Lây của ai à?”
“Cậu Hai, Brian của nước Anh, đối thủ một mất một còn của anh cũng đến!”
Hoắc Dung Thành ghét bỏ hử lạnh: “Dai như đỉa”“
Hai người đến trước cửa phòng, anh giơ tay mở cửa đi vào. Đúng lúc nhìn thấy cô gái đang ngủ say trên giường, anh cau mày trở tay đóng sầm cửa lại.
Cố Hàn vừa rồi vội theo kịp anh không kịp né tránh, cả gương mặt thân mật với cánh cửa, mũi chua xót, đau rớm nước mắt, thảm vô cùng.
Cậu hai có ý gì đây, còn định nói chuyện nữa không?
Hoắc Dung Thành khoanh hai tay nhìn xuống cô gái ngủ quên cả cởi giày trên giường.
Đối với kiểu người trời sinh mắc bệnh sạch sẽ như anh hoàn toàn không chịu đựng được chuyện này.
Anh cau mày bước tới, định lay tỉnh cô, lại thấy gương mặt tái nhợt và quầng thâm dưới mắt cô thì hơi khựng lại, cuối cùng không tiếp tục quấy rầy cô ngủ nữa.
Đứng yên thật lâu, cuối cùng anh xị mặt bước tới cởi giày cô ra ném sang một bên, sau đó xoay người vào phòng tắm, rồi lên giường ngủ.
Một giấc này ngủ thẳng tới giữa trưa.
Gần một giờ chiều Tô Tú Song mới dần tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy thân thể mạnh mẽ màu lúa mạch của đàn ông.
Cô chớp mắt hai cái, dân hồi phục tinh thần.
Vừa ngước lên đã phát hiện hai tay mình ôm chặt cổ Hoắc Dung Thành, chân cũng không yên phận chen giữa hai chân người ta, hai người gần gũi vô cùng.
Gần đến mức chỉ hơi nhúc nhích thôi cô sẽ hôn lên mặt anh.
Không thể không nói, tư thế ngủ của cô thật sự rất kém, giống như Koala vậy, vơ được cái gì thì ôm cái ấy.
May là anh còn chưa tỉnh.
Tô Tú Song hít sâu một hơi, nhẹ nhàng chậm rãi buông tay chân ra, xuống giường.
Rèm cửa sổ chắn sáng rất tốt, cả căn phòng vẫn tối om om.
Cô kéo rèm ra, muốn cho chút ánh sáng lọt vào. Ai ngờ vừa hé mành thì người trên giường cũng lập tức tỉnh lại, khó chịu tức giận nói: “Mở rèm ra làm gì?
Tô Tú Song bị dọa nhảy dựng.
Người này bị bệnh khó chịu khi rời giường à? Cứ như muốn ăn thịt người vậy.
Nắng xuyên qua bức mành rơi lác đác trên giường hơi chói mắt, Hoắc Dung Thành nheo mắt buồn bực, nguy hiểm nói: “Đóng lại ngay, đừng để tôi thấy ánh sáng.
“Gần một giờ chiều rồi, không phải tối cần tham gia dạ tiệc à?”
Tô Tú Song liếc nhìn đồng hồ trên giường, hôm qua ngủ say thật đấy.
Hoắc Dung Thành nghe vậy thì không nổi cáu nữa, ngồi dậy dựa lưng lên giường, tác phong cậu ấm sai sử cô: “Mang quần áo của tôi đến đây”