Trên đường đi, cô vẫn luôn tập trung tinh thần cao độ, cẩn thận quan sát dòng xe bên ngoài, chạy còn chậm hơn cả kiến. Bốn mươi phút sau, Hoắc Lăng Tùng cất điện thoại. Vừa ngước mắt lên đã thấy Tô Tú Song đang nghiêm túc lái xe. Hoắc Lăng Tùng cười khẽ, bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn từng chiếc xe chạy vượt qua mình ngoài cửa sổ. Thậm chí cả một chiếc Chery QQ hơn trăm triệu cũng lướt qua trước mắt mình.
“Em lái xe hơi chậm, anh đừng sốt ruột, dù sao cũng là xe mượn, lỡ bị xây xước thì chẳng những đền tiền, chủ xe cũng sẽ đau lòng lắm” Tô Tú Song ngượng nghịu nhúc nhích.
“Anh không sốt ruột, em chậm rãi lái đi, cuộc phẫu thuật kế tiếp là ở ba tiếng sau, vẫn còn kịp”
Hoắc Lăng Tùng đưa mắt nhìn cô.
Tô Tú Song vốn đã khẩn trương, lại bị anh nhìn kiểu đó, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, vì thế… Cô lái xe càng chậm hơn. Trên đường đi, cô lái xe với tốc độ rùa bò, chưa vượt qua 30 km/h, con đường đến bệnh viện chỉ có nửa tiếng mà bị Tô Tú Song lái hơn một tiếng mới đến.
Xuống xe, Tô Tú Song trả chìa khóa cho Hoắc Lăng Tùng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình như được hồi sinh.
Tô Tú Song vội vẫy tay: “Không vất vả, không vất vả, hẹn mai gặp lại”
Trong phòng bệnh, Tô Tú Song nhàm chán xem tiết mục game show trên TV để giết thời gian. Lúc này, bảo vệ mở cửa phòng: “Cô Song, chị gái với mẹ cô đến, cô có muốn gặp họ không?”
Lại đến nữa à? Tô Tú Song chỉ cảm thấy huyệt thái dương đau nhói như bị kim đâm. Cô khẽ xoa trán, từ thân thể đến tâm lý đều mỏi mệt: “Cho họ vào đi”
“Tao là mẹ mày, đến tìm mày mà còn cần bảo vệ thông báo. Còn chưa gả vào nhà họ Hoắc mà đã kênh kiệu rồi à?”
Lưu Mộ Liên đen mặt trào phúng. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Tú Song càng nhức đầu, cố kìm nén suy nghĩ đuổi bà ta ra ngoài. Tô Tú Duyên kịp thời giữ tay bà ta: “Mẹ, bớt nói mấy câu đi”
Lưu Mộ Liên hung tợn trừng Tô Tú Song, mặc dù bất mãn, song bà ta vẫn nghe lời Tô Tú Duyên ngậm miệng lại.
“Tú Song, chị xin lỗi em chuyện hôm qua” Tô Tú Duyên nhẹ giọng nói: “Hôm qua chị quá kích động nên mới mất khống chế”
Tô Tú Song lập tức ngây ngẩn cả người, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.
“Suy cho cùng thì chuyện này cũng vì chị mà ra, nếu khi đó chị không kêu em đến khách sạn thì sẽ không có chuyện kế tiếp” Tô Tú Song thở dài: “Em cũng là vì cứu ba, cứu nhà họ Tô, chị không nên giận em, chỉ trích em”
Sao cô ta lại… đột nhiên tỉnh ngộ? Tô Tú Song vừa bất ngờ vừa khiếp sợ. Đến khi hoàn hồn, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm: “Chị đừng nói thế”
Lưu Mộ Liên không khỏi mờ mịt, không hiểu con gái lớn muốn làm gì.
“Cốc cốc cốc… Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó ông Gia chống gậy bước vào phòng, bên cạnh ông ta là Hoắc Dung Thành mặc áo đen quần đen, áo gió màu đen dài đến mắt cá chân, đeo bao tay da màu đen, khí thế mạnh mẽ vô cùng.
Thấy Hoắc Dung Thành, Tô Tú Duyệt ngây người tại chỗ, người đàn ông mà mình vẫn luôn thương nhớ đột nhiên xuất hiện, giấc mơ trở thành sự thật khiến hô hấp của Tô Tú Duyên trở nên dồn dập.