“Mợ hai bất luận thế nào cũng không chịu ăn, ngay cả kim tiêm truyền dịch cũng bị rút ra, đoán chừng là đang kháng nghị với cậu hai.” Giọng nói của chuyên gia dinh dưỡng trả lời rất nhỏ.
“Kháng nghị?”
Hoắc Dung Thành cười lạnh, môi mím lại thành một đường thẳng: “Không biết sống chết, không biết tốt xấu, tuyệt thực lại càng tự tìm đến cái chết, khả năng chịu đựng không thấp”
“Cậu hai, cậu hãy đi xem thử, cơ thể cô ấy suy nhược, làm sao có thể chịu được sức ép như vậy?” Quản gia Trương đúng lúc đi tới, nhẹ giọng nói.
“Lấy cái chết tỏ rõ ý muốn, tính khí quả thực rất ương bướng”
Hoắc Dung Thành trầm giọng nói, thái dương nổi gân xanh.
Quăng tờ báo xuống, anh lại đứng dậy.
Bàn tay to đẩy cửa phòng, lại nhìn thấy người phụ nữ nằm bò trên mặt đất, đang bò về phía cửa sổ, tay phải vẫn cầm tấm ga trải giường xoắn lại.
Cô muốn làm gì, không cần phải nói cũng biết “Tô Tú Song!”
Hoắc Dung Thành gắn từng tiếng, lời nói nặng nề, ánh mắt và giọng nói đều trầm lắng, đầy răn đe và áp chế.
Không có chút phòng bị, Tô Tú Song sửng sốt, cơ thể bất giác cứng đờ, quay đầu.
Hai người chỉ cách nhau một bước.
Đột nhiên, đôi chân dài của Hoắc Dung Thành tiến tới, thoáng chốc đã tới gần cô.
Anh khoanh hai tay trước ngực, trên cao liếc nhìn xuống cô, bóng dáng cao lớn nện xuống một bóng râm hoàn toàn bao phủ lấy cô.
“Thân tàn chí hướng kiên định, Đổng Tồn Thụy chết bằng thuốc nổ, cô lại dùng ra giường. Đủ các kiểu như vậy, thật biết cách đùa giỡn?”
Giọng anh rất lạnh, đầy mỉa mai và chế giễu, anh trầm giọng trách mắng.
“Tôi không có đùa giỡn, tôi chỉ muốn đến công ty. Nếu anh không cho tôi ra khỏi phòng, tôi chỉ có thể tìm ra cách theo cách của mình”
Không khiêm tốn cũng không hống hách, Tô Tú Song thẳng thắn ở phía sau lưng.
“Ngại sống dai?”
“Chỉ là lầu hai, nếu ngã cũng không chết được” Tô Tú Song quay lại vẻ mặt ngạo nghã.
Người phụ nữ chết tiệt!
Sương mù dưới đáy mắt Hoắc Dung Thành càng sâu, càng đậm, càng đáng Sợ.
“Người đâu! Đem cô ấy trói vào giường cho tôi!”
Anh kiềm chế những đường gân nổi trên trán, bá đa͙σ lại độc tài.
Tức khắc, cánh cửa đẩy ra, vài vệ sĩ mặc vest đen bước vào, đồng thời đi về phía Tô Tú Song.
Cô giật mình.
“Hoắc Dung Thành, hôm nay dù là đối với tôi hay là đối với Tô thị đều thật sự rất quan trọng, anh hãy thả tôi ra ngoài lần này, có được không? Tôi theo dõi ông Lâm lâu như vậy, chính là vì muốn tóm được chỗ sơ hở của ông ta, sau đó giáng cho ông ta một đòn chí mạng tại đại hội cổ đông, thật không dễ gì có được. Trải qua các loại thủ đoạn quái gở của Mộ Tư Đồng, tôi đều chịu đựng được, đến thời khắc mấu chốt, tôi làm sao có thể không đi?”
Tô Tú Song thở sâu: “Vì Tô thị, tôi đã kiên trì lâu như vậy. Hôm nay, tôi tuyệt đối không thể bỏ qua!”