Cho tới bây giờ, cô còn không dám †in tưởng, có loại cảm giác như là đột nhiên trúng mấy chục tỉ tiền sổ số vậy, choáng váng đầu một chút cũng không chân thật.
Rửa mặt xong, Tô Tú Song đi xuống tầng.
Con chó săn lớn kia nằm trong phòng khách, rất lười biếng.
Khó được tâm tình tốt lắm, cô hừ một đoạn nhạc, cầm cái chân giò hun khói thử ném qua.
Nháy mắt, một giây trước còn chó săn còn như là đại gia nhanh chóng ngồi dậy, hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm chân giò hun khói trong tay Tô Tú Song.
Thấy thế, cô không khỏi có chút bật cười, thật đúng là chỉ biết ăn.
Lúc cho ăn được một nửa, Hoắc Diệc Phong từ trên cầu thang đi xuống, nhíu mày, “ŧıểυ Bạch!”
ŧıểυ Bạch không quay đầu lại, cũng không để ý, dùng mông đối với anh ta, nhìn thấy chân giò hun khói trong tay Tô Tú Song thèm nhỏ dãi.
“Mày tên phản đồ này!” Hoắc Diệc Phong một cước đã vào cái mông mập mạp của ŧıểυ Bạch, “Cô ta chính là mẹ kế của công chúa Bạch Tĩnh, chân giò hun khói trên tay chính là quả táo độc, cô ta muốn độc chết mày, mày đúng là ngốc.
“Ngây thơ.” Giọng Tô Tú Song tức giận lạnh lùng nói, “Thấy anh tuổi còn nhỏ, không thèm so đo với anh.”
“Người phụ nữ chết tiệt này, ông đây làm sao?” Ánh mắt Hoắc Diệc Phong nguy hiểm nheo lại nhìn phía trước.
Tô Tú Song há mồm lười biếng ngáp, cố ý đánh giá anh ta từ trên xướng dưới, “chỗ này cũng nhỏ, chỗ đó cũng nhỏ.”
“Mẹ kiếp,quả thật là vũ nhục ông đây!”
Không nói lời nào, Hoắc Diệc Phong đứng ở phòng khách bắt đầu động thủ cởi quần áo.
Cởi áo len, để trần nửa người trên, lại bắt đầu cởi quần dài.
Hoắc Lăng Tùng đi đến, mặc áo len trắng, quần dài màu vàng nhạt, dịu dàng nho nhã, “Diệc Phong, em đang làm cái gì?
“Làm cho này người phụ nữ này mở mang kiến thức bản chất đàn ông của ông đây!”
Khi nói chuyện, Hoắc Diệc Phong đã kéo xuống nửa cái quần, lộ ra qυầи ɭóŧ màu lam vô cùng tao bao.
Thấy thế, trên trán Tô Tú Song chảy xuống ba đa͙σ hắc tuyến, dời tầm mắt, lại tiếp tục cho ŧıểυ Bạch ăn.
“Có biết e lệ không.” Hoắc Lăng Tùng nhíu mày, vỗ nhẹ đỉnh đầu anh ta, “Em cho mình vẫn là đứa trẻ ba tuổi, hở ra là cởi quần áo? Mau mặc vào, Anh cả xuống bây giờ “
Nghe được hai chữ anh cả, Hoắc Diệc Phong giống như là thấy ma, xoát xoát hai cái kéo quần lên, mặc áo len vào.
“Sợ”
Tô Tử Thanh cong môi, xem ra Hoắc Dung Thành chính là kẻ thù không đội trời chung của cô.