Sau khi nheo mắt lại, sắc mặt u ám đầy cáu kỉnh, thân thể căng cứng, đè ép ngọn lửa hung ác đang thiêu đốt trong lông ngực.
Suốt một đêm, Hoắc Dung Thành cũng không ngủ được.
Thẳng đến khi phía cuối chân trời dần có ánh mặt trời, anh mới dân dần buồn ngủ.
Ngửi hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ trên người cô, nhắm mắt lại, anh từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Tám giờ sáng.
Đầu đau như sắp vỡ ra, như sắp nổ tung, Tô Tú Song đau đớn, trong cổ họng khẽ hừ một tiếng, gian nan mở mí mắt nặng tru ra.
Thoáng qua, cô đưa mắt nhìn về phía tấm lưng rộng của người đàn ông, đường cong thân thân cường tráng, rõ ràng, màu da không trắng mà là màu lúa mạch, bóng bẩy, rất quyến rũ.
Tô Tú Song sững sờ, nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Mơ thấy một người đàn ông nằm bên cạnh mình mà không mặc quần áo, dường như cô cũng không đói khát như vậy phải không?