“Thủ tục.”“Hoắc Dung Thành không kiên nhẫn gõ lên bàn, đi thẳng vào vấn đề.
trang giấy. Tô Tú Song đứng bên cạnh, cầm bút dừng lại ở chỗ ký tên.
“Đồ lắm mưu mẹo, đây không phải là điều cô muốn sao? Không muốn ký thì cút đi” Hoắc Dung Thành cười lạnh.
trang giấy. Tô Tú Song đứng bên cạnh, cầm bút dừng lại ở chỗ ký tên.
“Đồ lắm mưu mẹo, đây không phải là điều cô muốn sao? Không muốn ký thì cút đi” Hoắc Dung Thành cười lạnh.
“Tôi chưa nói là không muốn ký” Tô Tú Song cắn răng đáp, sau đó dứt khoát ký tên.
Sau đó, hai người lại được đưa vào phòng chụp ảnh. Tô Tú Song và Hoắc Dung Thành ngồi bên nhau, cách nhau một khoảng rất lớn, sau lưng là phông màn màu đỏ.
“Ông nội bà nội, hai người tới kết hôn chứ không phải là tới giết người, sao y hệt hai tảng băng vậy hả? Sao? Muốn đông không khí trước mặt thành băng rồi chết vì nghẹt thở hả?”
Hàn Văn Thiên vừa ghét bỏ càm ràm vừa không quên làm gương, nhếch miệng cười hở răng: “Nào, bắt chước theo tôi đi, cười một cái”
Tô Tú Song rũ mi mắt, nhếch môi lên. Hoắc Dung Thành không có phản ứng, vẫn lạnh lùng đanh mặt.
Hàn Văn Thiên còn chưa hết hy vọng, anh ta không phải là người dễ dàng thỏa hiệp, bèn vừa lắc mông vừa õng eo nói: “Em chính là người đàn ông quyến rũ nhất nè, nể mặt người ta cười đi mà.”
Hoắc Dung Thành không phải là người nhẫn nại, không vui nhíu mày, khí thế trở nên lạnh lẽo: “Cút đi”
“Anh thật đáng ghét.” Hàn Văn Thiên ra vẻ quyến rũ, cố ý đá lông nheo với anh ta.
Thợ chụp ảnh nuốt nước miếng, cẩn thận chụp ảnh, hoàn toàn không dám nói một câu.
Mấy phút sau, giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ tươi được đưa đến trước mặt hai người. Tô Tú Song tiện tay nhận lấy, bình tĩnh nhìn ảnh chụp. Khi đó cô bị Hàn Văn Thiên chọc ghẹo nhếch môi cười, không xấu cũng không đẹp, lại nhìn người đàn ông bên cạnh, cứ như thể có ai đó nợ anh ta mấy chục tỷ vậy. Bức ảnh này trông vừa gượng gạo vừa không xứng đôi.
Hoắc Dung Thành hoàn toàn không có ý định nhận giấy đăng ký, chỉ đút tay vào túi quần, thậm chí không thèm liếc nhìn. Tay quản lý bị bỏ mặc giữa không trung, không khỏi xấu hổ.
“Đưa tôi đi” Hàn Văn Thiên đành phải nhận lấy, sau đó nghĩ đến chuyện gì, bèn hỏi: “Đăng ký kết hôn là miễn phí hả?”
“Chỉ là 15 nghìn mà thôi. Anh Thành có thể đến đây đăng ký là vinh hạnh của chúng tôi, không cần trả đâu” Quản lý vội xua tay nịnh bợ.
“Phải trả tiền đăng ký chứ! Tôi trả, đây.” Hàn Văn Thiên rút ra một tờ 500 ngàn xanh biếc đưa cho quản lý.
Quản lý khó xử nhìn Hoắc Dung Thành, chần chờ không dám nhúc nhích.
Lúc này, Tô Tú Song bỗng lên tiếng: “Chúng tôi kết hôn mà lại bắt tổng giám đốc Thiên trả tiền là thế nào?”
Hàn Văn Thiên sờ cằm, hứng thú nhướng mày. Tô Tú Song rút ra một tờ 50 ngàn trực tiếp đặt lên tay quản lý, sau đó đưa mắt nhìn Hoắc Dung Thành trào phúng: “Anh Thành không mang tiền thì nói, ngay cả tiền đăng ký kết hôn mà còn cần bạn bè trả hộ, chẳng qua chỉ là 30 ngàn thôi mà, tôi bao, đừng khách khí”
Hoắc Dung Thành khẽ nhếch môi cười lạnh. Bờ vai Hàn Văn Thiên run rẩy dữ dội, cứ như lắp thêm motor.