Nhìn bóng dáng người đàn ông càng ngày càng xa, Hàn Văn Thiên vuốt cằm, lí nhí nói, “Tôi còn tưởng là anh ấy sẽ giống như lần trước ở quán bar, thấy chết mà không cứu.”
“Chắc là do sống chung một phòng, lâu ngày nảy sinh tình cảm” Nam Cố Trạch nói.
“Còn chưa lâu ngày, làm sao nảy sinh tình cảm?” Hàn Văn Thiên lái xe trực tiếp.
Nam Cố Trạch liếc cậu ấy một cái.
Hàn Văn Thiên nhún nhún vai, xoay người, một cú đánh ập lên đầu Tống Tu Văn, “Lúc nãy mày hôn nhanh đi chứ, lề mà lề mề, thật có lỗi với việc tao ngồi xổm canh ba tiếng đồng hồ”
Hoắc Dung Thành ôm Tô Tú Song, đi thẳng ra khỏi khách sạn.
Đứng bên xe, anh vươn tay phải ra, kéo lấy cánh cửa bên ghế phụ tá, đặt Tô Tú Song từ trong lòng lên trên ghế.
Khom lưng, vừa định thắt dây an toàn giúp cô, ai ngờ, Tô Tú Song vươn tay ra, một bạt tai lên mặt Hoắc Dung Thành.
“Tên khốn, cút ra, tránh…tránh xa tôi Ị”
ra chút Hoắc Dung Thành cằm dưới nhăn nhó, đường nét trên gò má lạnh cứng, hơi lạnh tích tụ đáy mắt, hình thành từng lớp từng lớp băng sương.
Yết hầu chuyển động lên xuống, sắc mặt anh u ám, cắn chặt răng, “Nhìn cho kĩ, tôi là ail”
“Hoắc…” Tô Tú Song híp mắt lên, uống quá nhiều rượu, sự khó chịu của trướng bụng, nấc một cái, mới tiếp tục nói. “Diệc Thâm”
Giọng nói nhẹ nhàng, yếu a yếu ớt.
Diệc Thâm.
Ngọn lủa thiêu đốt trong lồng ngực bị dập tắt, yết hầu Hoắc Dung Thành di chuyển lên xuống, ngươi mắt khẽ chập chờn, thắt dây an toàn cho cô.
Xe khởi động.
Ngón giữa phần xương khớp của Hoắc Dung Thành nắm chặt lấy bàn điều khiển, đánh sang phải rồi chuyển qua đèn, nghiêng đầu, tâm nhìn lướt qua cô. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mái tóc hơi rối, gò má nhiễm hai sắc ửng đỏ, cơ thể nóng bức khó chịu, không ngừng động đậy trên ghế, chà sát người loạn xạ lên ghế.
Tay cũng chẳng yên nổi, loạn xạ cởi quần áo trên người.
Cúc áo trên áo sơ mi bị cởi đi vài nút, da thịt trắng ngần lộ ra, cực kì thấy rõ.
Lông mày chau chặt, Hoắc Dung Thành sắc mặt khó coi, chân giãm lên chân ga một cái, xe như một mũi tên rời cung, chạy như bay.
Sau một giờ đồng hồ, xe đến khu nhà Hoắc gia.
Hoắc Dung Thành ôm cô bước vào trong phòng khách.
Trương quản gia ngây người, đang định đưa tay ra giúp đỡ, lại nghe thấy bên tai tuôn ra hai chữ, “Không cần”
Chân anh rất dài, hai ba bước liền bước ngay đến phòng.
Đặt cô lên trên giường, đang chuẩn bị xoay người rời đi, Tô Tú Song mơ hồ ôm lấy eo anh, “Em sợ, ngủ cùng em đi, có được không?”
Hoắc Dung Thành mạnh mẽ chau mày, nhắm mắt, không muốn vướng víu với một kẻ say rượu, mạnh tay cầm tay cô hất ra.