Một người thì quá vắng vẻ, thêm một người nữa, càng có không khí hơn.
Nghĩ đến đây, cô ngồi xuống ghế sofa. Buổi phát sóng trực tiếp của dạ tiệc cũng đúng lúc bắt đầu.
Sau khi tiết mục ca nhạc kết thúc là đến các ŧıểυ phẩm hài, rất buồn cười, Tô Tú Song luôn thấp giọng cười khúc khích.
Hoắc Dung Thành đang làm việc thì bị quấy rầy, ánh mắt lạnh lùng quét qua mang theo vẻ không hài lòng.
Nhìn đôi mắt sáng long lanh, đôi lông mày cong cong cùng nụ cười ngọt ngào giống như tiên nữ giáng trân của cô.
Trái tim dường như bị thứ gì đó khẽ chạm vào, Hoắc Dung Thành thu lại suy nghĩ, ánh mắt tối sầm lại.
Anh cau mày vẻ không kiên nhẫn, liếc nhìn TV rồi tiếp tục làm việc.
Đột nhiên, điện thoại reo.
Tô Tú Song không nhìn màn hình điện thoại mà trực tiếp cầm lên áp vào tai “Alo.’ “Tử Song, đêm nay ở Tân Hải có bắn pháo hoa, rất nhiều người đều đi đến đó đón giao thừa rồi, chúng ta cũng đi đi “
Bạch Tĩnh vừa kích động vừa hào hứng nói.
“Quên đi, tớ không đi đâu, cậu tự mình đi xem đi” Tô Tú Song yên lặng liếc người đàn ông bên cạnh.
“Này!” Bạch Tĩnh không vừa lòng, dài giọng nói: “Cậu đừng có làm tớ cụt hứng như vậy chứ? Sao mà mời cậu lại khó như đi lên trời thế, đi đi mà, ở đó rất náo nhiệt đó. “
Tô Tú Song rốt cuộc cũng chỉ mới có 22 tuổi, vẫn còn rất trẻ.
Được Bạch Tĩnh mô tả một cách sống động như thế, đáy lòng cô cũng chộn rộn, nhưng lại bị dáng vẻ cực kỳ lạnh lùng của người đàn ông làm cho ỉu xìu.
“Nói gì đi chứ, 12 giờ đúng bắt đầu, thôi quên đi, để tớ trực tiếp tới nhà cậu nhé.”
Bạch Tĩnh rất sốt ruột. Chịu không được sự mè nheo của cô ấy, nên cô đã tự đưa ra quyết định của mình.
“Ừm, cậu đợi một chút, tớ đang ở cùng em gái, để tớ nói với nó một câu đã”
Tô Tú Song hơi bối rối và bắt đầu nói dối.
“Ừ, vậy tớ sẽ đợi tin nhắn của cậu”
Bạch Tĩnh cúp máy.
Tô Tú Song khẽ cắn môi dưới, ánh mắt mê mang nhìn người đàn ông, do dự nói: “Cái kia… Tôi có thể ra ngoài một lúc được không? “
Hoắc Dung Thành ngẩng đầu, ánh mắt như tia X quang nhìn cô.
“Bạn tôi nói rằng, tối nay ở Tân Hải có bắn pháo hoa. Mọi người đều đến đó đón giao thừa.”
Cô nín thở, cẩn thận mở miệng và cố gắng giải thích.
Hoắc Dung Thành nhướng mày, “Bắn pháo hoa?”
“Đúng vậy” Tô Tú Song gật đầu. Cô nhìn anh đầy mong đợi. Cô cảm thấy ánh sáng của thắng lợi đang vẫy gọi ngay trước mắt cô.
Tối nay, trông cô có vẻ thuận mắt hơn bình thường một chút.
Xét thấy tối nay cô đã làm một bữa ăn hợp khẩu vị, Hoắc Dung Thành nheo mắt, hiếm có khi anh nổi lòng tốt, tạm thời đối xử nhân từ với cô.
Anh trực tiếp bấm điện thoại, ‘Quản gia Trương, địa điểm bắn pháo hoa trong biệt thự nằm ở đâu?”
“Cậu hai, pháo hoa mà ông chủ mua năm nay đã để ở Tân Hải, kho chứa cũng chuyển đến đó rồi ạ “