“Thôi, tớ không đi đâu, tớ đang nghèo kiết xác đây này. Hiện giờ tiền tiết kiệm của tớ chỉ còn đúng 500 tệ (1tr7).
Tô Tú Song thở dài, lên xe đạp điện rời đi.
Về đến nhà họ Hoäắc, cô đỗ xe lại rồi mới ngẩng đầu lên. Cô nhìn thấy Hoắc Dung Thành, trên người mặc một chiếc áo khoác đen đang chậm rãi bước xuống bậc thềm.
Anh đút hai tay vào túi quần âu phục. Nhìn chiếc xe điện nhỏ tồi tàn màu trắng đặt cạnh chiếc xe Rolls Royce, giọng anh chùng xuống, “Đây là thứ đồ gì?
“Xe điện” Tô Tú Song thành thật trả lời.
“Ném đi”
Giọng điệu độc đoán, chuyên quyền lại bá đa͙σ.
“Hả?” Đầu Tô Tú Song hiện lên một dấu chấm hỏi, cô đáp lại trong vô thức: “Tại sao?”
Vòng hai tay ôm lấy ngực, mặt Hoắc Dung Thành hiện lên một tia mỉa mai.
Anh lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, “Thứ phế phẩm như thế này cũng có tư cách xuất hiện ở nhà họ Hoắc sao?”
“Chiếc xe này tôi mới mua đó. Anh không thể nào vì thấy nó rẻ mà gọi nó là phế phẩm”
Tô Tú Song đứng thẳng lưng, nhẹ giọng nói. Cô cố gắng dựa vào lý lẽ để tranh luận, “Điều quan trọng nhất là nó có thể bảo vệ môi trường. Nó chạy hoàn toàn bằng điện, tuyệt đối sẽ không gây ô nhiễm cho môi trường ở đây, tôi chủ yếu là vì không khí nơi đây mà suy tính.”
Hoắc Dung Thành xì mũi coi thường, hiển nhiên không tin những lời vô nghĩa của cô.
Tô Tú Song khẽ liếʍ môi. Khi cô vừa định giãy dụa tranh luận một lần nữa, thì người đàn ông đã lạnh lùng xoay người, lên xe rời đi.
Cô hơi sửng sốt. Một cảm giác ngạc nhiên khó tả hiện lên trong mắt cô, cô có chút không thể tin nổi.
Tô Tú Song ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Mặt trời không mọc đẳng Tây. Trên trời cũng không xuất hiện cầu vồng.
Chẳng lẽ hôm nay anh ta trúng tà rồi?
Không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa, cô đi lên lâu quay trở vê phòng.
Chớp mắt đã đến ngày 29 âm lịch.
Tô Tú Song tắm rửa sạch sẽ rồi đi xuống lầu.
Nhìn phòng khách vắng tanh, cô mới nhớ ra rằng đầu bếp và người làm đều đã nghỉ Tết hết rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trương quản gia tươi cười bước tới, ‘Mợ hai đã dậy rồi sao. Tôi sẽ đi chuẩn bị bữa sáng cho mợ ngay bây giờ đây.’ “Không cần đâu ạ” Tô Tú Song xua tay, tò mò nói: “Quản gia Trương, tại sao ông vẫn chưa nghỉ phép?”
“Thưa mợ hai, đợi đến 12 giờ trưa, sau khi dán xong câu đế thì tôi sẽ rời đi”
Trong khi hai người vẫn đang nói chuyện, chiếc đồng hồ làm bằng thạch anh ở trong góc bỗng vang lên.
Quản gia Trương gọi người làm vẫn đang cắt tỉa hoa trong vườn và người bảo vệ, Trương La đến lấy câu đố.
Người bảo vệ vẫn còn rất trẻ, thân hình khỏe mạnh cao to, đang đứng ở nơi cao dán câu đố.
Quản gia Trương và người làm vườn đứng bên dưới, một người ở dưới đưa câu đố lên trên, một người đứng chỉ huy.
Không đến 15 phút, tất cả các câu đố đều được dán xong, mọi người cũng lần lượt rời đi.
Trong chốc lát, ngôi nhà xa hoa như cung điện chỉ còn lại một mình Tô Tú Song.