Nghe vậy, Charles ngẩn người, không khỏi kinh ngạc khó hiểu nhìn Hoắc Dung Thành. Từ hôn với nhà họ Mộ, kết quả lại chọn kết hôn với một gia tộc phạm tội như thế này. Không, nó thậm chí không thể gọi là gia tộc, quả thực là trò cười!
Sắc mặt Charles lập tức trở nên khó coi, đồng thời không còn chút thiện cảm nào với Tô Tú Song.
“Gia tộc của mợ Hoắc thật đặc biệt”
Ông ta nói một câu, dời mắt khỏi cô.
Đặc biệt… Rõ ràng không phải là lời hay, mà là trào phúng trắng trợn.
Sắc mặt Tô Tú Song trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể xé nát miệng Lương Mật Điềm. Lúc này, Hoắc Dung Thành đảo mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như lốc xoáy, tràn đầy áp lực. Tô Tú Song lập tức tỉnh táo lại. Bây giờ không phải là lúc tức giận, điều quan trọng nhất trước mắt là xoay chuyển tình thế hiện tại.
Cô nhìn vẻ mặt đắc ý của Lương Mật Điềm, chậm rãi nói: “Còn chưa mở phiên tòa đầu, cô Mật Điềm lại nói xấu sau lưng người khác, rải rác lời đồn như thế này thì không ổn lắm đâu.”
“Gì mà rải rác lời đôn? TV đã đăng tin rồi!” Lương Mật Điềm khinh thường nói.
“Vậy à?” Tô Tú Song cười: “Thì ra cô Mật Điềm không hiểu pháp luật. Có cần tôi phổ cập kiến thức pháp luật cho cô nghe không?”
“Hiện giờ chị gái tôi chỉ trong giai đoạn điều tra mà thôi, điều tra xong mới tiến vào quá trình lấy bằng chứng, sau đó mới mở phiên tòa tuyên án, cô hiểu chưa?”
Lương Mật Điềm trừng mắt, khinh thường hừ lạnh.
“Còn tôi và Dung… Dung Thành, chúng tôi yêu nhau thật lòng, mặc dù vật chất bên ngoài cũng rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất chẳng phải là hai người đều có lòng muốn trân trọng đối phương hay sao?” Tô Tú Song bị bản thân ghê tởm gần chết, suýt nữa cắn trúng lưỡi.
Nghe vậy, Amanda vẫn luôn im lặng lại bất ngờ nở nụ cười, giơ ngón cái khen ngợi Tô Tú Song. Năm đó bà kết hôn với Charles cũng từng bị rất nhiều người chỉ trích, mọi người đều phê phán bà không xứng với Charles. Cho nên lời nói của Tô Tú Song khiến bà rất thấu hiểu, trong lòng cũng xúc động. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Charles cúi đầu nắm tay Amanda.
Tô Tú Song đáp lại bằng một nụ cười. Lúc này mới không tiếp tục chảy mồ hôi. Vừa quay đầu, cô lập tức đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Dung Thành. Tô Tú Song hơi chột dạ, không dám đối diện với anh ta mà lập tức dời mắt sang chỗ khác.
Lương Mật Điềm lại không buông tha cô: “Hình như anh Thành không nghĩ thế đâu. Anh ta có vẻ rất hờ hững với cô.”
“Lúc vợ chồng tôi tán tỉnh, anh ấy nhiệt tình lắm. Có cần cho cô đứng bên giường nhìn không?” Tô Tú Song dứt khoát vứt hết liêm sỉ.
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành nhướng mày, tay kẹp điếu thuốc không châm, ánh mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc.
“Vẫn hơn cô một chút.” Tô Tú Song lập tức đáp trả.
Hoắc Dung Thành bỗng đẩy ghế ra, đứng dậy. Động tác của anh ta quá đột nhiên, mọi người đều bị anh ta thu hút.
Hoắc Dung Thành bước ra đứng sau lưng Tô Tú Song, rút khăn lụa màu đỏ đặt trong túi áo, vươn tay vén tóc cô, sau đó dùng khăn lụa buộc đuôi ngựa cho cô, động tác rất lóng ngóng, như thể mới làm lần đầu tiên. Cuối cùng, anh ta cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.