“Chị mày cắt cổ tay tự sát, trong bồn tắm đầy máu, mày đã hài lòng chết? Dù sao nó chết thì tao cũng không sống được, tao sẽ chết cùng nó, cửa nát nhà tan đều là tại mày!”
Tô Tú Song ngôi trong góc quán bar uống một ly rượu, trong đầu vang vọng tiếng kêu xé gan xé ruột của mẹ, trước mắt cũng hiện lên cảnh tượng trong phòng tắm. Chị gái nằm trong bồn tắm, nửa thân dưới bị máu nhuộm đỏ, thân thể như ngâm mình trong biển máu. Chỉ cần nhắm mắt lại, dường như mùi máu tươi vẫn còn quanh quẩn bên mũi. Cô thở hắt ra một hơi, uống thêm mấy ly rượu.
Ha, chẳng qua chỉ là lên giường với trai, sinh một đứa bé thôi mà, sợ cái gì?
Tô Tú Song khẽ cắn môi, vẻ mặt kiên quyết đứng dậy.
Tửu lượng cô vốn đã thấp, lại uống liên tục mấy ly nên mới đến cửa phòng đã say khướt, bước đi lảo đảo, còn có một ngọn lửa mãnh liệt bừng cháy trong người như muốn thiêu đốt ngũ tạng lục phủ.
Nóng quát! Tô Tú Song khó chịu thở dốc, cố gắng chịu đựng mở cửa phòng.
“Rầm!”
Vừa vào phòng, cô đã bị người áp chế sau lưng đè lên tường, hai tay bị đưa lên đầu. Nụ hôn nồng nhiệt quá bá đa͙σ khiến Tô Tú Song gần như tắt thở. Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông kề sát người cô còn nóng hơn cả cô.
“Ưm..” Cô khẽ rêи ɾỉ, muốn được thoải mái hơn nên chủ động kê sát thân thể người đàn ông.
Suốt một đêm, không biết thỏa mãn.
Lúc thức giấc, hai chân của Tô Tú Song đau nhức, thân thể như vừa trải qua khổ hình. Vừa cúi đầu, cô đã thấy cánh tay của đàn ông ôm lấy eo mình, sắc mặt lập tức trắng bệch, nhớ tới chuyện hoang đường mà đêm qua mình đã làm. Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, song khi thấy sàn nhà ngổn ngang cùng với dấu hôn trên người, Tô Tú Song vẫn hơi bối rối. Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh lại rồi lặng lẽ xuống giường mặc quần áo.
Người đàn ông còn chưa tỉnh lại, chiếc nhẫn kim ngươi trên tay anh ta phản xạ ánh sáng chói mắt, nhưng còn chưa bằng khuôn mặt tuấn mỹ như tranh của anh ta. Tô Tú Song vừa liếc nhìn đã bị khuôn mặt ấy hớp hồn, sau đó lấy lại tinh thần, cô tự giễu cười khẽ, ngược lại là nên cảm ơn mẹ mình đã chọn một người đàn ông có nɠɵạı hình đẹp, ít nhiều gì cũng khiến cô bớt giận một chút.
Đột nhiên, anh ta mở choàng mắt.
Hai người đối diện với nhau.
“Anh đã tỉnh rồi” Tô Tú Song lên tiếng trước: “Đêm qua vất vả”
Cô vừa nói câu đầu tiên thì Hoắc Dung Thành đã từ trên giường ngồi dậy.
Cơ bắp cân xứng rắn chắc, ánh đèn chiếu lên người anh khiến làn da anh như óng lên màu mật ong, làm tôn lên những đường nét vừa cứng cáp vừa gợi cảm.
“Đây là hợp đồng, anh xem một chút” Tô Tú Song lấy hợp đồng đi đến bên giường, đưa cho người đàn ông chỉ đắp chăn đến bên eo xem. Trên hợp đồng chỉ có một dòng chữ ngắn gọn: Để kế thừa gia nghiệp, thỏa mãn nguyện vọng làm mẹ của tôi, tôi muốn xin con với số tiền lớn, nếu có thai sẽ trả thù lao 17 tỷ 500 triệu.
“Đây là thù lao của anh” Tô Tú Song lại đưa cho anh ta chi phiếu 7 tỷ, bỏ qua chút xấu hổ trong lòng, vừa bình tĩnh vừa thẳng thắn nói: “Nếu tôi thành công mang thai thì tôi sẽ thanh toán số tiền còn lại cho anh. Nếu không mang thai thì tôi sẽ lại liên lạc với anh. Đây là số điện thoại của tôi”
Cô khom lưng viết một dãy số lên tờ giấy đặt trên đầu giường.